DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 123 "Nói cho anh biết, nằm mơ giữa ban ngày!" 

 

Nói ra lời vốn không có chút tình cảm họ hàng nào như vậy. 

Mặt Đinh Khải Sơn không nhịn được cơn tức nhưng vẫn nghiến răng kìm lại, cầu xin: "Tử Ngọc, Đường Mạt, nếu như các cháu không giúp chú, ngày mai chú sẽ rơi vào đường cùng, các cháu không thể thấy chết mà không cứu chứ!" 

“Haiz, nói như vậy là sao?" Đinh Tử Ngọc không vui: "Chú Ba, chứ không thể nói như thế để ép chúng cháu được. Hơn nữa, chú chỉ là chú Ba của cháu, nói về quan hệ gần xa, chú hẳn phải tìm ông cụ trước chứ. Ông cụ là gia chủ nhà họ Đinh, quản lý toàn bộ quyền tài chính của nhà họ Đinh, ông ta có nhiều tiền nhất." 

"Chú bỏ gần tìm xa, không tìm người thân nhất có tiền nhiều nhất lại đến tìm chúng cháu làm gì?" 

Đường Mạt hùa theo: "Chú Ba, nói thế nào đi nữa chủ cũng là con ruột của ông cụ, ông ta sẽ không thấy chết mà không cứu đâu." 

Định Khải Sơn nổi giận. 

"Như thế tức là nói ra sao các cháu cũng không chịu cho ta mượn?" 

"Không phải là không cho mượn mà là không có để cho mượn" 

"Được, tạm biệt!" 

"Đi thong thả, không tiễn." 

Định Khải Sơn đá một cái văng bàn trà nhỏ, giận đùng đùng đứng dậy rời đi. 

Đinh Tử Ngọc phun nước miếng về phía ông: "Cái thứ gì vậy? Vừa mở miệng đã đòi ba nghìn vạn, sao không đi ăn cướp đi?" 

Đường Mạt cười một tiếng: "Trước tiên chúng ta hãy gọi điện thoại kể chuyện này cho ông cụ, coi như tặng cho ông cụ một phần “kinh hỉ” thì sao?" 

Đinh Tử Ngọc cười xấu xa nói: "Chồng, anh cũng đủ ác à nha." 

"Hừ, Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên chơi chúng ta bao nhiêu lần? Vốn là nhà bọn họ nợ chúng ta!" 

Bên kia Đinh Khải Sơn hầm hừ chạy ra cổng, trực tiếp lên xe đi về, ông bất chấp nước mưa trên mặt cuống cuồng lật đật móc di động ra. 

Ông vừa lái xe đi khỏi đó vừa gọi điện loại cho ông cụ. 

“Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” 

Nhấn liên tiếp hơn mười lần, rốt cuộc ông cụ cũng nhận điện thoại. 

Đinh Khải Sơn vội vàng nói: "Ba, con có chuyện muốn với ba..." 

"Câm miệng! Tôi biết anh muốn nói gì. Tử Ngọc đã nói với tôi rồi, anh làm mất ba nghìn vạn của cục Thủy Lợi nên mới muốn tìm tôi mượn tiền bù vào đúng không?" 

"Nói cho anh biết, nằm mơ giữa ban ngày!" 

"Cả đời tôi đều sáng suốt sao lại sinh ra kẻ vô dụng như anh vậy? Khải Sơn, có câu nói là người nào làm người nấy chịu. Anh làm mất tiền thì hậu quả tự mình gánh lấy." 

"Tôi mặc kệ anh mượn tiền ai cũng được nhưng đừng nghĩ đến chuyện có được một đồng tiền nào từ tôi!" 

"Nếu là anh không bù vào lỗ thủng đó được thì cũng đừng mong tôi cứu anh, chờ đi bóc lịch đi, tôi không có loại con trai vô tích sự như anh!" 

Tít tít, ông cụ trực tiếp cúp điện thoại. 

Đôi mắt Đinh Khải Sơn sững sờ, cả người rơi vào trạng thái yên lặng. 

Xe chạy chầm chậm trên đường. 

Chạy mãi chạy mãi bỗng ngừng lại. 

Đinh Khải Sơn bỏ điện thoại di động qua một bên, hai tay ôm đầu gục trên tay lái khóc lóc thảm thiết, lộ ra dáng vẻ của một người đàn ông bị đẩy đến đường cùng. 

Không có bất kỳ ai nguyện ý chìa tay ra giúp ông cả. 

Dù là cha ruột cũng chỉ bỏ đi xuống giếng. 

Thói đời nóng lạnh. 

Ngay giờ khắc này Đinh Khải Sơn cũng đã triệt để thấu hiểu. 

Ông chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía dòng sông đằng đẵng ven đường, trong lòng xuất hiện cảm giác bị thương. 

"Không trả được tiền thì phải ngồi tù mười mấy năm, tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sau khi ra tù còn đi được sao?" 

"Sống... Còn ý nghĩa gì đâu?" 

Mưa càng rơi càng lớn, mưa to không ngừng như trút nước. 

Một chiếc xe hơi nhỏ dầm mưa chạy đến trước tòa nhà văn phòng của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam, sau khi dừng xe hẳn hoi, một người đàn ông trung niên ăn vận Tây trang bước xuống. 

Đọc truyện chữ Full