DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 142 "Có nói chuyện gì không?" 

Nghe tới đây, Cốt Lang mới hiểu chuyện gì xảy ra. 

Anh ta ngưỡng mộ Giang Sách từ tận đáy lòng, ngay cả chuyện này mà anh còn làm được, đúng là không phải người bình thường. 

Không đợi anh ta mở miệng, một đám người đã nháo nhào trước cổng, nam nữ già trẻ gì cũng có, ai cũng cầm đồ theo, không phải tặng quà thì là phong bì. 

Đây đều là phụ huynh của nhà trẻ Húc Huy, lý do y hệt với người phụ nữ trước đó. 

Ai ai cũng khẩn cầu Cốt Lang đưa con đến nhà trẻ học càng nhanh càng tốt, thậm chí bọn họ còn bằng lòng chi trả học phí cho Cốt Lang. 

Chỉ cần Cốt Lang đồng ý với thỉnh cầu của bọn họ, bọn họ đồng ý giúp đỡ Cốt Lang bất cứ chuyện gì. 

Cuối cùng, Cốt Lang cười cười rồi nói: "Được rồi, mọi người không cần nói nữa, tôi đã hiểu mọi chuyện rồi." 

"Mọi người cất hết quà đi, tôi không nhận bất kỳ món nào. Mặt khác, tôi cũng không cần mọi người trả học phí, Cốt Lang tôi vẫn lo nổi tiền." 

"Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết rằng đứa trẻ vô tội, lẽ ra không nên chịu tai bay vạ gió như thế. Mọi người quay về hết đi." 

Đám người nhìn nhau. 

"Vậy anh..." 

"Lát nữa tôi sẽ đưa con trai đi đăng ký." 

"Tốt, tốt quá rồi." 

Đám người cầm đồ rồi vui mừng rời khỏi nhà Cốt Lang. 

Trong lòng Cốt Lang tràn ngập vui sướng, anh ta ngẩng đầu lên trần nhà rồi cười ầm lên. 

Cố Vĩnh Lượng đi sang: "Ba, sao ba vui vẻ vậy?" 

"Con trai, cuối cùng con cũng có thể đi học rồi. Chú Giang của con nói không sai, quả thật tất cả mọi người đều tới xin lỗi!" 

Nói chưa dứt lời, hiệu trưởng Cam Đức Dương lại ôm theo một đống tài liệu mà tới. 

Ông ta vừa lau mồ hôi vừa cười ha hả: "Chuyện này, Cốt Lang à, tôi sợ anh. chưa quen với hồ sơ nhập học nên đặc biệt chuẩn bị tất cả đem đến cho anh, để anh làm thủ tục nhập học ngay nhà." 

Sự ân cần hiếm có này với trước đó như hai người khác nhau. 

Mấy ngày trước, ông ta còn hững hờ lạnh lùng với Cốt Lang, ngay cả tới gần cũng không cho, còn bảo Cốt Lang vĩnh viễn đừng bước một bước vào sân trường. 

Hôm nay lại tươi cười rạng rỡ, tự mình mang hồ sơ tới. 

Con người, chỉ có lúc lợi ích của bản thân bị ảnh hưởng mới biết chịu thua. 

Cốt Lang xoa đầu con trai Cố Vĩnh Lượng, nhỏ giọng nói: "Con trai, con phải học cho giỏi, về sau làm một người có năng lực như chú Giang của con, đừng trở thành lưu manh như ba, có biết chưa?" 

Cố Vĩnh Lượng gật đầu liên hồi. 

Giờ phút này, trong văn phòng của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng. 

Giang Sách ngồi trên ghế nghe điện thoại của Cốt Lang. 

"Anh Giang, mọi chuyện được giải quyết rồi. Đúng như lời anh nói, bọn họ thật sự đến xin lỗi, ha ha." 

"Con trai tôi cuối cùng cũng được đi học rồi." 

"Anh, tôi không biết báo đáp đại ơn đại đức này của anh như thế nào. Từ nay trở đi, Cốt Lang tôi giao mạng cho anh, anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy!" 

Giang Sách cười cười, dặn dò vài câu đơn giản rồi cúp máy. 

Vừa cúp máy thì Mộc Dương Nhất lại gọi đến. 

"Alo, chuyện gì vậy?" 

"Lão đại, vừa nhận tin tức của cục công thương bên kia, bảo rằng Diêm Quan Vũ - phó cục trưởng cục công thương, có việc gấp muốn gặp anh, bây giờ đang trên đường đến tổng văn phòng." 

"Có nói chuyện gì không?" 

"Không có, nhưng mà nhìn dáng vẻ nóng vội của ông ta thì hẳn không phải chuyện nhỏ." 

Giang Sách nghĩ nghĩ: "Được rồi, anh biết rồi. Bây giờ anh lập tức chạy sang. Nếu như ông ta tới trước thì bảo ông ta chờ một lát." 

"Vâng, em biết rồi." 

Giang Sách lái một chiếc xe của công ty đến tòa nhà văn phòng tổng phụ trách. 

Lúc đi qua đường quốc lộ ven sông bất ngờ phát hiện có rất nhiều xe đậu ở trên đường, một đống người chặn ở bờ sông cũng không biết đang nhìn cái gì. 

Trong số đó có một ông già tóc hoa râm đang ngồi xổm bên bờ sông gào khóc, nghe giọng hình như là đang khóc kể cháu trai của ông ta bị nước sông cuốn đi rồi. 

Giang Sách dừng xe lại, mở cửa đi về phía đám người. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh hỏi thăm. 

Một bà thím tốt bụng mở miệng nói: “Này còn không phải là ông bác dẫn đứa nhỏ ra bờ sông chơi sao, hay thật, một cơn sóng vỗ tới, đứa nhỏ lại ở nơi tương đối sâu, thoáng cái đã bị sóng cuốn đi mất.” 

Căn cứ theo những lời này e là dữ nhiều lành ít. 

Bà thím chỉ ra phía xa nói: “Cậu xem, đứa nhỏ ở ngay bên kia.” 

Giang Sách theo hướng ngón tay nhìn qua, lập tức nhìn thấy một đứa nhỏ hai tay đang ôm chặt một tấm xốp trôi bồng bềnh, theo sóng lớn chập trùng lên xuống. 

Đọc truyện chữ Full