DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 143 “Mọi người nhìn xem, đó là cái gì?” 

Anh nới lỏng cúc áo đi về phía bờ sông, vừa đi vừa cảm nhận gió lạnh mạnh mẽ đập vào trên mặt. 

Gió lớn cuồn cuộn cuốn theo sóng nước dâng lên, cuộn trào mãnh liệt. 

Dưới tình huống này, dựa vào sức người gần như là không có khả năng cứu đứa nhỏ từ trong lòng sông ra. 

Ông bác kia ngồi dưới đất gào khóc, khẩn thiết cầu xin người qua đường cứu đứa cháu nhỏ của ông ta. 

“Có ai có thể làm ơn thương xót, cứu giùm đứa cháu bảo bối của tôi được không? Tôi cầu xin các người mà.” 

“Chỉ cần có thể cứu được cháu trai của tôi, tôi đồng ý bỏ ra một trăm vạn để cám ơn người đó.” 

“Ai có thể giúp tôi được không?” 

Một trăm vạn đối với người bình thường mà nói là một con số vô cùng cám dõ. 

Đều nói có tiền có thể sai ma khiến quỷ. 

Nhưng dù vậy vẫn không có ai đi cứu đứa nhỏ, bởi vì giữa tiền tài và sinh mệnh, tất cả mọi người đều lựa chọn sinh mệnh. 

Nói đùa gì chứ, sóng lớn như thế, sóng gió dữ dội như vậy, trong thời tiết này mà lại xuống nước, ai đi xuống dưới đều phải chết. 

Bây giờ chỉ có thể mong đợi đội cứu viện mau mau tới đây. 

Trong lúc mọi người còn đang tranh luận anh đã cởi áo khoác xuống ném qua một bên, chuẩn bị xuống nước. 

Một gã đàn ông dáng người cao gầy ngăn anh lại: “Anh làm gì vậy?” 

“cứu người.” 

“Cứu người gì chứ?” Gã đàn ông cao gầy cười khẩy nói: “Muốn tiền không muốn mạng à? Bộ không thấy nước sông chảy xiết như vậy sao?” 

“Cứu được.” 

Gã đàn ông nghe xong không ngừng cười hô hố: “Cứu được à? Muốn khoe khoang mà chưa soạn kịch bản trước sao? Biết tôi là ai không? Đội trưởng đội bơi lội của tỉnh, Điền Dương. Mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với nước, kỹ thuật bơi lội siêu quần, nếu như có thể cứu người mà nói còn phải đến lượt anh. sao? Đừng có thấy tiền sáng mắt, không biết tự lượng sức mình nữa. Cút ra phía sau đi, ở trong này chỉ làm vướng tay vướng chân thôi.” 

Mọi người xôn xao tán đồng: 

“Nói đúng đó, sóng lớn như vậy, dựa vào sức người là không thể cứu được đứa nhỏ đâu.” 

“Đừng nói những người bình thường như chúng ta, cho dù là đội trưởng đội bơi lội Điền Dương mỗi ngày đều nhận huấn luyện chuyên nghiệp cũng làm không được.” 

“Người ta chính là đẳng cấp chuyên nghiệp, ngay cả anh ta còn làm không được, người khác càng miễn bàn tới, vẫn nên kiên nhẫn đợi cảnh sát tới đây đây, đừng có gấp rút đi chịu chết nữa.” 

Lúc này một cơn sóng thật lớn bổ tới, vỗ đứa nhỏ ra xa hơn. 

Mắt thấy đứa nhỏ sắp không kiên trì nổi nữa. Giang Sách không muốn phân minh, lại một lần nữa đi tới bờ sông. 

“Này, điên rồi à? Lời của tôi nói anh không nghe rõ sao mà vẫn tiếp tục làm vậy? Sóng lớn như vậy, đi xuống đó chỉ có nước chết thôi!” 

Điền Dương muốn giữ chặt anh lại bị anh nháy mắt tránh thoát. 

“Ừm” một tiếng, anh đã lặn xuống dưới nước chui vào bên dưới lòng sông, bơi về phía đứa nhỏ kia. 

“Tên điên, cái đồ điện, thằng điên muốn tiền không cần mạng này!” Điền Dương ở phía sau buột miệng mắng to. 

Quần chúng đang vây xem cũng lắc đầu. 

“Ai, sức hút của tiền đúng là lớn thật, chuyện nguy hiểm như vậy mà vẫn có người giành làm.” 

“Ha ha, theo tôi thấy chỉ là giành đi đầu thai mà thôi.” 

“Nói rất đúng, sóng lớn như vậy, tôi thấy người thanh niên kia chắc là không thể đi lên được rồi.” 

Trong lúc nói chuyện, một cơn sóng thật lớn đã vỗ về phía Giang Sách. 

Chỉ trong thời gian chớp mắt, bóng dáng anh đã biến mất không thấy, cũng không biết đã đi nơi nào. 

Điền Dương ha ha cười lạnh: “Tôi đã nói thế nào hả? Cứ thích thể hiện, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng của mình góp thêm vào.” 

Lúc mọi người ở đây còn đang thở dài, đột nhiên, một người chỉ vào trong lòng sông: 

“Mọi người nhìn xem, đó là cái gì?” 

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn qua, chỉ thấy một cái bóng thoắt cái đã từ trong nước trồi lên, vừa lúc xuất hiện ở bên cạnh đứa nhỏ, không phải anh thì còn ai nữa? 

Thì ra mới vừa rồi anh không phải bị cơn sóng cuốn đi mà là từ dưới lòng sông lặn qua. 

Ở dưới sóng to gió lớn như vậy mà còn có thể lặn dưới lòng sông, hơn nữa thời gian nín thở cũng đủ dài, kỹ thuật bơi lội của người đàn ông này quả thực đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nỗi. 

Ngay cả Điền Dương cũng nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm. 

Ông bác ở trên bờ đứng dậy, trong ánh mắt vốn đang tuyệt vọng bỗng dấy lên ánh sáng hy vọng. 

Đọc truyện chữ Full