DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 231 Khóc không ra nước mắt. 

Giang Sách lau máu tươi trên tay, tiếp tục nói: "Vẫn chưa đã ghiền, chắc là mày còn người nữa đúng không? Tiếp tục gọi người đến đi." 

Yêu cầu nghe thật xấc xược. 

Chưa bao giờ nghe yêu cầu nào xấc xược như vậy! 

Nào Có ai buộc gọi người tới chứ? Mười người không đủ, bốn mươi vẫn không đủ, đây thực sự là chuyện mà con người có thể làm được ư? 

Hai tay Giun Đất run run bấm điện thoại, lần này gã ta gọi điện thoại cho tất cả các thành viên vốn có đến đây. 

Ba xe tải lớn, mỗi xe chở hơn ba mươi người. 

Tổng cộng có gần một trăm người! 

Bằng tay không, Giang Sách di chuyển nhanh nhẹn và giải quyết hết kẻ địch này đến kẻ địch khác. 

Một quyền một người, một cước một cặp. 

Lần này diễn ra khá lâu, mất chừng ba phút mới giải quyết được hết cả trăm con người, lần này mới đúng là người nằm la liệt trên sàn nhà. 

Người này nằm sấp lên người kia, chồng chất rất cao. 

Giang Sách phủi tay, sát khí trong mắt chẳng những không hề giảm bớt mà ngược lại càng thêm nóng bỏng, chữ “giết” như đnag lan tràn trong đôi mắt đầy tức giận của anh. 

Cảm giác này giống như trở lại chiến trường Tây Cảnh. 

Mặc dù sức mạnh của những tên xã hội đen này quá yếu, hoàn toàn không hề hung tợn như những kẻ thù trên chiến trường. 

Nhưng nó cũng đủ để thổi bùng lên cơn giận dữ đã dập tắt từ lâu của Giang Sách. 

Ngọn lửa, dòng máu nóng. 

Hừng hực thiêu đốt. 

Giang Sách giống như Tu La trở về từ địa ngục, tàn nhẫn, khắc nghiệt và hung ác. 

Anh chậm rãi đi về phía Giun Đất. Giun Đất sợ đến mức ngã bệt xuống đất, điện thoại di động rơi ra ngoài và trượt tới trước mặt Giang Sách. 

Giang Sách lại cúi xuống nhặt điện thoại lên ném cho Giun Đất. 

"Chưa đủ ghiền mà." 

"Tiếp tục gọi điện thoại kêu người tới đi" 

"Càng nhiều càng tốt." 

Giun Đất muốn khóc cũng không ra nước mắt, còn gọi điện thoại tiếp à? Tất cả vốn liếng của gã ta đều ở đây, sao còn gọi được người nào tới nữa chứ? 

Hơn nữa, cho dù có gọi được người tới thì sao? 

Trước sau tổng cộng hơn một trăm năm mươi người cũng không đủ để Giang Sách đánh, điều đáng sợ nhất là Giang Sách đánh người xong mà không hề đỏ mặt hay thở gấp, như thể chỉ vừa tập một bài khởi động thôi vậy. 

Trước sau tổng cộng hơn một trăm năm mươi người cũng không đủ để Giang Sách đánh, điều đáng sợ nhất là Giang Sách đánh người xong mà không hề đỏ mặt hay thở gấp, như thể chỉ vừa tập một bài khởi động thôi vậy. 

Theo tư thế này, có tiếp tục gọi thêm mấy trăm người cũng không có ích lợi gì! 

Giun Đất cúi đầu lạy, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Anh hùng, hảo hán, đại hiệp, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, van xin anh đừng bảo tôi gọi người tới nữa." 

"Con mẹ nó, tôi thật sự không gọi được ai nữa rồi!" 

Giun Đất đã mò mẫm lăn lộn trên giang hồ hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bất lực như vậy. 

Gà ta đã từng bị đánh đến nỗi không thể đứng dậy. 

Cũng đã từng bị cảnh sát bao vây bắt giữ. 

Nhưng gã ta chưa bao giờ bị ép phải gọi người đến cứu, vậy mà cuối cùng lại không gọi được ai đến. 

Khóc không ra nước mắt. 

Đừng nói là chuyện như vậy đã xảy ra trên thực tế, cho dù có nghĩ cũng chưa hề nghĩ tới. 

Giun Đất nói một cách khá ngượng ngùng: “Đại hiệp, anh thật sự là võ công cái thế, vô địch thiên hạ, tôi có mắt mà không thấy thái sơn nên mới đụng đến anh. Tôi sai rồi, tôi đáng chết, anh hãy thả tôi ra đi.” 

Đôi mắt của Giang Sách đã đỏ vằn, máu trong người anh đang hừng hực, lúc này bảo anh dừng tay thì thật sự rất khó. 

Anh nói với một giọng lạnh lùng: “Vậy mày định làm thế nào để chuộc tội?” 

“Chuộc tội?” 

“Đúng, đúng, đúng. Chuộc tội, tôi phải chuộc tội” 

Suy nghĩ hồi lâu, Giun Đất vẫn không biết phải chuộc tội như thế nào, đau khổ nói: “Đại hiệp, anh muốn tôi chuộc tội như thế nào?” 

Giang Sách nói: “Mấy người đã phá hỏng nhà của người ta, bồi thường.” 

Đọc truyện chữ Full