DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 294 Anh rể em sợ là phải xin lỗi anh trước rồi.” 

Một ngày trôi qua, không có chuyện gì xảy ra nữa. 

Giang Sách vẫn như thường ngày, gọi một chiếc xe taxi về nhà. 

Vừa về đến cửa, anh đã nhìn thấy mọi người trong nhà đang quây quần bên bàn ăn rồi. Hôm nay họ không chủ động đợi anh về mà đã động đũa trước rồi ư? 

Lúc bước vào, Giang Sách mới biết hóa ra trong nhà có khách đến. 

Cũng không phải người ngoài. 

Mà chính là em gái của Đinh Mộng Nghiên, cháu gái của Tô Cầm- Tô Nhàn. 

“Sách nhi, nào, bát đũa của con đã chuẩn bị sẵn rồi. Con mau qua đây ngồi đi.” Tô Cầm chủ động nói. 

Giang Sách ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn cơm cùng mọi người. 

Trong lúc đó, Tô Nhàn mỉm cười nói: “Anh rể em sợ là phải xin lỗi anh trước rồi.” 

Giang Sách ngẩn người, hỏi: “Hả? Ý em là gì?” 

Tô Nhàn với tay rút hai tấm vé du lịch ra, nói: “Hôm trước mẹ em đã lấy cho em hai tấm vé du lịch năm ngày ở Milan! Em định đi cùng chị Mộng Nghiên, nên mấy hôm đó phải phiền anh “một mình trong phòng”, không có ai bầu bạn rồi.” 

Khụ khụ... 

Giang Sách ngượng ngùng ho khan vài tiếng. 

Mặt Đinh Mộng Nghiên cũng đỏ lên, nói: “Chỉ là đi chơi có mấy ngày thôi, cũng không phải ly biệt xa xôi, em nói như vậy dọa người quá” 

Đang lúc nói chuyện thì điện thoại của Đinh Mộng Nghiên đổ chuông. 

Sau khi bấm nút nghe, trong ống nghe vang lên giọng nói của Đinh Trọng, hai người họ nói chuyện một lúc rất lâu. 

Kết thúc cuộc gọi, Đinh Mộng Nghiên đặt điện thoại xuống, bất lực nói: “Tô Nhàn, chị sợ là phải nói xin lỗi em rồi.” 

“Có chuyện gì vậy ạ?” 

“Haizzz, gần đây công việc ở công ty quá nhiều, Đinh Phong Thành còn chạy ra ngoài chơi, ông nội chỉ có thể trông cậy vào chị, vì thế tạm thời chị phải ôm đồm thêm khá nhiều việc. Đừng nói là đi du lịch, chị thấy ngay cả việc về nhà đúng giờ để ăn tối cũng khó.” 

“À! Chuyện này.” 

Tô Nhàn bĩu môi, hiển nhiên là có chút không vui: “Vậy chỉ có một mình em đi thôi à, haizzz..." 

Tô Cầm lắc đầu, nói: “Milan xa xôi như vậy, một mình Nhàn nhi ra nước ngoài có an toàn không?” 

Bà quay đầu sang hỏi Giang Sách: “Sách nhi, gần đây công ty con có bận bịu gì không?” 

Giang Sách chưa kịp phản ứng lại, tiện miệng đáp: “Không ạ, gần đây rất nhàn rỗi.” 

“Vậy thì tốt, con đi Milan với Nhàn nhi đi, chăm sóc con bé cho tốt, đừng để nó bị kẻ xấu ức hiếp.” 

Chuyện này... 

Bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên kỳ quái. 

Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên, Tô Nhàn đều cúi đầu xuống, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. 

Giang Sách không nghĩ gì nhiều, chỉ là sau vài lần tiếp xúc với Tô Nhàn lúc trước, anh biết trong lòng cô nhóc này đã có chút thay đổi, chỉ sợ một mình đi cùng cô ấy lâu như vậy sẽ “xảy ra chuyện”. 

Còn Đinh Mộng Nghiên, thân là vợ Giang Sách, dù thế nào cô cũng không muốn người đàn ông của mình ở một mình cùng cô gái khác lâu như vậy, tận năm ngày. 

Cho dù có là em gái mình cũng không được. 

Cuối cùng là Tô Nhàn, thực ra cô ấy đã giấu kín đoạn tình cảm đó sâu trong đáy lòng, không muốn có bất cứ “xao động” nào. 

Nhưng nếu hai người họ đi chơi riêng như vậy. 

Haha, muốn không bị xao động cũng khó. 

Vì thế không khí trên bàn ăn lúc đó hơi lúng túng khó xử, mọi người cũng không biết nên nói gì. 

Mặc dù ba người họ đều muốn từ chối, nhưng không ai biết nên mở lời thế nào, nếu chủ động cự tuyệt thì cứ như là có chuyện gì mờ ám đằng sau vậy. 

Sau một hồi im lặng, Tô Cầm nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Sách nhi, buổi tối con sắp xếp hành lý, sáng sớm ngày mai cùng lên máy bay với Nhàn nhi.” 

Giang Sách cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. 

Sau bữa cơm. 

Đọc truyện chữ Full