DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 295 “Xin hãy thắt dây an toàn.” 

Cuối cùng, là Đinh Mộng Nghiên chủ động lên tiếng trước: “Được rồi, loại người đứng núi này trông núi nọ. Giang Sách, anh mà bên trái ôm bên phải ấp sẽ không được sống yên đâu!” 

“Uầy, không phải đâu Mộng Nghiên, em đừng nghĩ lung tung” 

“Tại sao em lại nghĩ lung tung? Em gái em xinh đẹp trẻ trung như thế, còn là hoa khôi của trường, anh sẽ không có một chút động lòng nào ư?” 

Giang Sách sợ tới mức lật đật chạy tới, nói: “Anh thề, trong lòng anh từ trước đến nay và cho đến sau này, mãi mãi chỉ có một mình em thôi, không hề nghĩ đến người khác.” 

“Có cho anh hai lá gan anh cũng không dám như thế!” Đinh Mộng Nghiên véo mũi Giang Sách, nói: “Nói cho anh biết, sau khi đi phải an phận một chút. Chú ý giữ khoảng cách, không được có suy nghĩ vớ vẩn nào đó. Nếu để em biết được anh động tay động chân với em gái em, có tư tưởng không an phận nào đó thì em sẽ không tha cho anh đâu!” 

“Anh tuyệt đối không dám!” 

Giang Sách đáng thương, trước mặt vợ mình chẳng có một chút mặt mũi nào hết. 

Nếu bị kẻ thù cũ nhìn thấy, đường đường là một chiến thần Tu La lại có thể trở nên “bất lực, yếu hèn” như vậy, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào? 

Chỉ có thể nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! 

Màn đêm tan đi, bầu trời lại sáng, Mặt Trời dần ló dạng ở đằng Đông. 

Chiếc Cadillac với thiết kế nhỏ nhắn đang lái trên con đường rộng rãi đến sân bay. 

Xe dừng lại, hai nữ một nam bước xuống. 

Sau khi Đinh Mộng Nghiên đưa Giang Sách và Tô Nhàn đến sảnh chờ, cô liên tục dặn dò họ 

phải cẩn thận trên đường đi. 

Trước khi quay về, Đinh Mộng Nghiên còn nói nhỏ vào tai Giang Sách: “Anh chú ý giữ khoảng cách, cấm không được vớ vẩn gì đấy.” 

Đầu Giang Sách hiện đầy vạch đen. 

Trong lòng vợ mình, anh không đáng tin cậy đến vậy sao? 

Sau khi Đinh Mộng Nghiên rời đi, Tô Nhàn cười híp mắt hỏi: “Anh rể, vừa rồi chị em nói gì với 

anh vậy?” 

“Không có gì, cô ấy chúc anh lên đường thuận lợi thôi.” 

“Chậc, vậy tại sao phải lén lút nói nhỏ với anh như vậy?” Tô Nhàn vô cùng nhạy bén, nói: “Thực ra anh không nói em cũng biết, chắc chắn chị ấy bảo anh quy củ một chút, không được có suy nghĩ quá phận với em đúng không?” 

Giang Sách ho khan một tiếng. 

Mặc dù không thừa nhận, nhưng vẻ ngại ngùng trên mặt đã bán đứng Giang Sách. 

Điều này khiến Tô Nhàn bật cười khúc khích, cố ý sáp lại gần người Giang Sách, còn cố ý cọ bộ phận mềm mại nào đó vào người anh. 

“Anh rể, anh thấy em nói có đúng không?” 

Giang Sách sợ đến mất mật, giật mình một cái đứng bật dậy. 

Đáng thương cho một chiến thần Tu La lại bị một cô gái “chèn ép” đến mức “không còn chỗ nào để đi”. 

Tô Nhàn càng cười vui vẻ hơn. 

Cô ấy rất thích nhìn dáng vẻ luống cuống, không biết nên làm thế nào của Giang Sách. 

Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay. 

Sau khi gửi xong hành lý, hai người họ chỉ xách theo túi xách đơn giản theo đám đông bước qua lối vào hẹp dài, lên máy bay. 

“Hành khách thân mến, máy bay sắp cất cánh, xin quý khách vui lòng tắt điện thoại di động hoặc chuyển sang chế độ máy bay.” 

“Xin hãy thắt dây an toàn.” 

“Mong quý khách hãy ngồi đúng số ghế của mình.” 

“Cảm ơn.” 

Theo lời nhắc nhở của tiếp viên hàng không, mọi người tắt máy, thắt dây an toàn. Máy bay cũng từ từ cất cánh bay lên không trung. 

Trong quá trình máy bay khởi động, Giang Sách nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lai. 

Sau khi máy bay bay được khoảng ba mươi phút, anh bỗng nghe thấy tiếng ồn ào. 

Đọc truyện chữ Full