DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 304 Tại sao lại là cái này?" 

 

Nhiệt tình như thế, làm sao khước từ được đây? 

Giang Sách liếc nhìn Tô Nhàn, hai người không từ chối, đi theo cụ bà lên lầu hai. 

Lầu hai của Hằng Tinh, chỉ những khách hàng VIP mới có thể vào. 

Ở đây có những trang sức châu báu rất đắt tiền. 

Đâu đâu cũng có chầu ngọc lấp lánh, ngay cả cung điện xa hoa nhất thời cổ đại cũng chỉ thể thôi nhỉ? 

Nhìn cái giá kia, không thấp hơn bảy chữ số! 

Một món đồ trang sức có thể mua được một ngôi nhà. 

Đôi mắt của Tô Nhàn như muốn lòi cả ra ngoài, nước miếng như sắp chảy xuống. Nếu cô ấy có thể có được một món trong số này, chắc nằm mơ cũng cười đến tỉnh. 

Giang Sách ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chú ý hình tượng" 

Tô Nhàn nhếch miệng không vui. 

Cảnh tượng này bị cụ bà thu vào mắt, bà hồ hởi nói: "Con gái mà, thích những thứ này đều là phản ứng tự nhiên. Khi còn trẻ, tôi còn điên cuồng hơn. Để có được một món đồ trang sức, suốt ngày tôi đều náo loạn với Tử Quỷ" 

"Chỉ là thời gian trôi nhanh, mấy chục năm trôi qua trong nháy mắt, trang sức của tôi càng ngày càng nhiều, nhưng Tử Quý ông ấy đã không còn ở bên cạnh nữa." 

"Haiz..." 

Cụ bà đau lòng lau nước mắt, đưa tay ra rồi thuận miệng nói: "Cô bé này, tất cả những món đồ trang sức ở đây, cô xem thích cái nào thì cứ lấy." 

"Hả? Cái này..." Tô Nhàn có hơi được ưu ái mà lo sợ. 

Cụ bà cười nói: "Châu báu trang sức dù sao cũng là vật ngoài thân. Ở tuổi tôi, chết cũng 

không đem xuống mồ được. Thà giao cho vợ chồng trẻ để kết thành một mối lương duyên." 

Hai má của Tô Nhàn đỏ bừng: "Cụ bà, không phải, thực ra chúng tôi không phải." 

Cô ấy muốn nói ra tình hình thực tế, những lời nói đến bên miệng lại không thể thốt thành lời. 

Bọn họ không phải là người yêu của nhau. 

Nhưng tình cảm của Tô Nhàn là vô cùng chân thật. 

Cụ bà mỉm cười: "Con người sống trên đời nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Mình có thích hay không, trong lòng không rõ sao? Mặc dù không có được thì như thế nào, chỉ cần từng có được là đủ rồi. Hãy nhớ lấy giây phút này, trân trọng hiện tại, tận hưởng khoảnh khắc người ấy vẫn làm bạn ở bên cạnh cô. Về sau dù già đi cũng còn lại dư vị." 

Dù sao cụ bà cũng là người từng trải, không cần Tô Nhàn nói thêm gì, bà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra quan hệ trong đó. 

Đến tuổi này của bà, tất nhiên là không cần phải gò bó gì. 

Tất cả, hạnh phúc là tốt rồi. 

Tô Nhàn gật đầu: "Vậy cụ bà, tôi sẽ không khách khí nữa." 

Cô ấy nhìn quanh, thích cái này, yêu cái kia, cuối cùng thì hoa mắt không biết chọn cái nào. 

Cụ bà cười nói với Giang Sách: "Thần y Giang, chi bằng cậu giúp đỡ chọn một món đi?" 

"Tôi?" 

"Ừm. Tôi tin rằng chỉ cần là cậu chọn, cô gái này nhất định sẽ thích." 

Giang Sách cũng không tiện từ chối, quét mắt một vòng, cuối cùng chỉ vào một chuỗi vòng cổ bằng ngọc bích nói: "Cái này đi." 

Mọi người nhìn nó. 

Tô Nhàn tò mò hỏi: "Tại sao lại là cái này?" 

Giang Sách giải thích: "Bởi vì anh cảm thấy chiếc vòng cổ này rất giống với em, trẻ trung và 

tươi sáng, nhưng ngây thơ và tốt bụng bên ngoài nóng bỏng, bên trong nhút nhát, như nụ hoa chờ nở." 

Đôi má Tô Nhàn đỏ bừng như quả táo chín, cả người không tự giác cúi đầu xuống. 

Tình cảm từ từ dâng lên trong lòng. 

Cụ bà mỉm cười ra lệnh cho người mở nắp và tự tay lấy chiếc vòng cổ ngọc bích ra. 

"Nào, đeo vào xem thử." 

Đọc truyện chữ Full