DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 314 Không thể động đậy! 

 

Kỳ Chấn kinh ngạc đến nỗi không khép nổi miệng: "Sát thủ?" 

Cụ bà liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh một lượt, nói: "Sợ là không phải chỉ mỗi năm tên thôi đâu. Có lẽ những người mê bóng đá ẩu đả nhau, một phần là do bọn họ cố tình giở trò, để nhân lúc hỗn loạn đi giết bà già này" 

Hoàn toàn chính xác! 

Nhìn qua thì cụ bà không nằm trong một khuôn mẫu nào hết, trên thực tế, bà là người có suy nghĩ khá tinh tế và tỉ mỉ, với kinh nghiệm phong phú, bà đã nhìn thấu ý đồ của đám người này từ lâu rồi. 

Năm tên sát thủ kia cũng chẳng có ý định thanh minh, bọn họ cùng vọt tới chỗ nhóm cụ bà đang đứng. 

Cụ bà không lùi bước, mà còn tiến lên. 

Bà vừa bước đi vừa nói: "Thứ mà bọn họ muốn chính là cái mạng già này, con cá, con và thần y Giang mau rời khỏi đây đi, đừng để bản thân liên lụy vì bà già này." 

Không thể không nói, cụ bà này là một người dám làm dám chịu, bà còn có một tinh thần cống hiến vô cùng mạnh mẽ. 

Có điều, Giang Sách đang có mặt ở đây, làm gì có chuyện anh để bà cụ phải hy sinh? 

Một tên sát thủ trong số năm người xông tới trước mặt cụ bà, nắm tay lớn to khỏe như móng vuốt hổ múa may trong không trung tạo thành làn gió, nhắm thẳng về phía huyệt thái dương của cụ bà. 

Đừng nói là một người tuổi già sức yếu, dù người đứng đó là một thanh niên trẻ tuổi cũng sẽ không chịu nổi đàn tấn công này. 

Bị đánh trúng chắc chắn sẽ chết, đó là điều không phải bàn cãi nữa rồi. 

Hô!! 

Nắm đấm vụt trong không trung tạo nên tiếng gió hiển hách bay thẳng về phía cạnh trản cụ bà, nhưng ngay thời khắc người đàn ông nọ sắp làm được việc thì đột nhiên, một bàn tay khác đã vươn tới ngăn nắm tay của anh ta lại. 

Không thể động đậy! 

Tên sát thủ nheo mắt, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười khinh thường. 

Bọn họ dù gì cũng là binh lính lăn lê bò lết trên chiến trường mấy năm, dám ra tay ngáng chân họ ư? Đúng là tự tìm đường chết cho mình mà. 

Tên sát thủ muốn rút tay ra khỏi tay Giang Sách, nhưng anh ta lại xấu hổ nhận ra một điều rằng, dù anh ta có dùng sức thế nào cũng không thể thoát ra được. Ngược lại, anh ta còn bị Giang Sách dùng một chân đá thẳng vào bụng khiến cả người bay ngược trở lại khoảng bảy tám mét, rồi không khống chế được lực mà ngã đập mạnh người lên chiếc thùng rác. 

“Cụ à, nghe lời đi." 

“Lùi ra sau lưng tôi." 

Cụ bà kinh ngạc nhìn Giang Sách, thật không thể tưởng tượng được, cậu trai trẻ này không những sở hữu y thuật cao siêu, mà khả năng võ nghệ cũng khiến người ta phải sợ hãi. 

Mấy tên sát thủ còn lại thấy cảnh này thì lập tức, cả đám nhào về phía Giang Sách. 

Tốc độ của sát thủ đương nhiên rất nhanh, với con mắt của người bình thường thì chắc chắn sẽ không theo kịp. 

Nhưng mà, Giang Sách còn nhanh hơn bọn họ nhiều. 

Trông giống như người lớn đang bắt nạt mấy đứa nhóc con, người xoay chuyển chỗ này rồi lại chỗ khác, Giang Sách đã né được toàn bộ các đòn tất công của bọn họ, anh không để 

mình bị đánh trúng một chiều nào, thậm chí, đối phương còn không thể chạm được một góc áo của Giang Sách. 

Khoảng cách giữa hai bên là quá lớn. 

Mấy tên sát thủ kia thì kinh hãi trong lòng, tự hỏi: Rốt cuộc thì người này là ai? Có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với nhiều sát thủ cùng một lúc thế này, anh ta thật sự là con người sao? 

Trong lúc bọn họ đang miên man suy nghĩ, Giang Sách bước một bước dài đi vào giữa đám người bọn họ. 

Anh xoay tròn, rồi nhảy lên. 

Một con dao xoẹt qua cổ từng tên sát thủ. 

Trong nháy mắt, mấy tên sát thủ đã ngã lăn quay trên nền đất, họ giơ tay che cổ, cả người không ngừng run rẩy, tuy là bọn họ chưa chết, nhưng đã bị rút mất khả năng di chuyển rồi. 

Đến đứng dậy còn không đứng nổi, chứ đừng nói đến đánh nhau. 

Giang Sách lạnh lùng buông một câu: "Thân là sát thủ mà lại để phân tâm ngay lúc đánh nhau với địch. Xem ra, huấn luyện viên của mấy người vẫn chưa dạy dỗ tốt lắm đâu nhỉ. Hay là, các người vốn dĩ chỉ là một đám sát thủ vô danh đã bị đào thải?" 

Bốp bốp bốp. 

Tiếng vỗ tay truyền đến. 

Đọc truyện chữ Full