DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 322 Có vẻ như đã có kế hoạch từ trước rồi. 

 

Hai người gọi một chiếc taxi ở sân bay về nhà Đinh Mộng Nghiên. 

Cả đường đi, Tô Nhàn nhìn túi to túi nhỏ quà, do dự không biết chọn quà nào cho bà chị mới 

tốt. 

Chọn tới chọn lại vẫn chưa thấy cái nào vừa ý. 

“Anh rể, anh chọn một cái cho em với.” 

“Chị thích cái gì nhỉ? Chọn gì tặng chị ấy mới phù hợp đây?” 

“Muốn đồ trang sức châu báu hay quà lưu niệm ở địa phương?” 

Trước câu hỏi của Tô Nhàn, Giang Sách không nói câu nào mà hai mắt chỉ nhìn lái xe taxi. 

“Anh rể?” 

Tô Nhàn nghi hoặc nhìn Giang Sách rồi lại nhìn tài xế, không biết Giang sách đang nhìn cái 

Lúc này, cô ấy nghe thấy Giang Sách dùng giọng nói trầm thấp nói: “Bác tài, hình như bác đi nhầm đường rồi.” 

Tài xế thuận miệng đáp: “Đúng đường rồi, con đường lúc trước đang sửa chữa, không đi qua được vậy nên tôi đổi đường khác đi.” 

Đổi đường? 

Kể cả có đổi đường cũng không đến mức đi vòng một vòng xa thế. 

Muốn đến nhà Đinh Mộng Nghiên có đến mấy con đường có thể đi, đường này không những vòng vèo quá xa, mà có thể đến được hay không cũng là một câu hỏi. 

Tô Nhàn cũng cảm thấy có gì đó không đúng. 

Cô ấy tức giận nói: “Tài xế, chúng tôi là người thành phố Giang Nam này, ông đừng hòng lừa chúng tôi, rõ ràng là ông đang chở chúng tôi đi lòng vòng, tưởng chúng tôi không biết hả?” 

Tài xế hừ lạnh một tiếng, không nói gì mà ngược lại còn nhấn chân ga tăng tốc. 

“Này, ông rốt cuộc muốn làm cái gì đấy?" Tô Nhàn sốt ruột. 

Giang Sách nhíu mày, cũng không vội ra tay. Với tốc độ hiện tại của xe nếu tùy tiện ra tay rất có thể sẽ xảy ra tai nạn, xe hỏng người chết. 

Bản thân anh còn có cách giữ mạng, nhưng Tô Nhàn phải làm sao? 

Hơn nữa, Giang Sách cũng muốn biết con hàng này rốt cuộc định chơi trò gì. 

Một lát sau, tốc độ của xe chậm lại, rẽ vào một con ngõ cụt, đi đến cuối ngõ mới dừng lại. 

Có thể nhìn thấy ở cuối con ngõ là một cái nhà kho cũ. 

Lúc này, mười bảy mười tám tên đàn ông đang ngồi trước cửa nhà kho đánh bài, vui vẻ quên trời đất. 

Sau khi thấy chiếc xe đi vào, bọn chúng bỏ bài trên tay xuống, cực kỳ quen chân quen tay đi đến đầu ngõ đóng cửa sắt lại. 

Có vẻ như đã có kế hoạch từ trước rồi. 

Tài xế nhìn hai người ở ghế sau, giọng điệu lạnh băng nói: “Đến nơi rồi, xuống xe đi.” 

Tô Nhàn bị dọa khiếp vía rồi. 

Đến lúc này cô ấy mới nhận ra mình lên phải một con xe đen rồi, không chỉ đơn giản là dẫn họ đi đường vòng mà nhìn cảnh này không biết còn định gây chuyện phiền phức nào nữa. 

Giang sách cầm lấy tay Tô Nhàn. 

Cảm nhận được độ ẩm trong tay Giang Sách, Tô Nhàn lập tức bình tĩnh lại. 

Có Giang Sách ở đây, còn sợ gì nữa chứ? 

Mở cửa xe, hai người lần lượt bước xuống, mười bảy mười tám tên ăn mặc như công nhân kia liền vây lại. 

Tên nào tên nấy cười đểu, nhìn chằm chằm hai người như đang quan sát hai con mồi. 

Tô Nhàn chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế này bao giờ, bị dọa sợ núp sau lưng Giang Sách. 

Đám người đó một chốc thì nhìn Giang Sách, một chốc lại nhìn Tô Nhàn, vui đến mức không khép mồm lại được. 

Trong số đó còn có một tên giơ ngón cái với tên lái xe. 

Đọc truyện chữ Full