DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 323 Nhất định phải nhổ cỏ tận gốc! 

Lời những tên này nói chỉ nghe đã thấy cực kỳ dọa người. 

Bọn chúng vây quanh Giang Sách và Tô Nhàn, sau đó hù dọa hai người đi vào trong kho hàng. 

Đến khi vào trong rồi mới nhận ra chỗ này giống như một cái lò mổ nhưng ở giữa lại có một chỗ cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng, giống như một cái bàn giải phẫu. 

Một người đàn ông ăn mặc giống bác sĩ ngồi bên cạnh bàn phẫu thuật đang hết sức chuyên tâm xử lý thứ gì đó. 

Giang Sách nhìn kỹ, hóa ra là thận! 

Nhìn đến đây, Giang Sách cũng đã đoán được đám người này làm trò gì. 

Hiện nay nội tạng được hiến tặng trên thế giới cực kỳ hiếm hoi, ví dụ như thận, gan,... những bộ phận nội tạng quan trọng lại càng được coi là hàng hiếm. 

Trên thế giới không biết có bao nhiêu nhà giàu tình nguyện bỏ ra cái giá mấy trăm vạn, thậm chí là hàng triệu để có được một cơ quan nội tạng hoàn hảo để cấy ghép cho mình. 

Bình thường thì trên thị trường những cơ quan nội tạng y học cần dùng này có tiền cũng chưa chắc mua được. 

Không cần biết anh bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không có mà bán cho. 

Nhưng lúc nào cũng có người cần mua. 

Thế là chợ đen ra đời. 

Hàng năm, không biết có bao nhiêu người không hay biết gì bị người ta lấy nội tạng bán lấy tiền. 

Đám người này rõ ràng là bọn lão luyện trong cái nghề này. 

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn chúng, chắc chắn là ngoại trừ buôn bán nội tạng còn cực kỳ quen đường mua bán phụ nữ. 

Đám người này đúng là bọn thú đội lốt người. 

Nếu không phải hôm nay lên nhầm xe đen, bị đưa đến chỗ này, có lẽ Giang Sách cũng không ngờ được hóa ra trong địa phận mình cai quản lại có nơi đen tối như thế này. 

Nhất định phải nhổ cỏ tận gốc! 

Những người này cực kỳ tôn trọng ông bác sĩ, rất cung kính nói: “Bác sĩ Thạch, hôm nay chúng tôi mang cho ông hai con mồi tươi ngon đây, ông xem xem mặt hàng thế nào, có đáng tiền không?” 

Bác sĩ Thạch xử lý xong việc trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Giang Sách, vừa nhìn mắt đã sáng lên. 

Ông ta bước nhanh đến, nhìn Giang Sách một vòng rồi lại một vòng. 

“Được, tốt lắm, cực kỳ tốt!” 

“Tôi xử lý nhiều con mồi như thế rồi mà trước nay chưa từng thấy con mồi nào hoàn hảo thế này cả!” 

“Tên này thân thể rất được, nội tạng anh ta chắc chắn bán được với giá trên trời, một mình anh ta cũng ăn đứt tổng cộng số hàng mà chúng ta bán trước đây.” 

“Các cậu đấy, chuẩn bị đếm tiền mỏi tay đi!” 

Cả đám người đều nhếch miệng cười. 

Bác sĩ Thạch lại nhìn Tô Nhàn một lượt, còn có chút ghét bỏ. 

“Người gầy như que củi, cả người sặc mùi bệnh công chúa, bán chả được bao nhiêu tiền. Thôi thì các cậu đem cô ta bản cho nhà đại gia nào đó làm đồ chơi đi, đàn bà đẹp như thế này chắc là cũng đắt hàng đấy.” 

Nói tóm lại là hai con mồi hôm nay ai cũng có chỗ đáng tiền. 

Đám người lại hùng hổ khen tên lái xe một hồi. 

Mắt nhắm mỗi lần này thật sự quá được. 

Giang Sách hơi nhíu mày, cười khẩy nói: “Bác sĩ Thạch? Ông với người nhà họ Thạch ở phòng khám có quan hệ gì?” 

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng. 

Bác sĩ Thạch trợn mắt nhìn Giang Sách, nói: "Cậu nói cái gì, tôi không hiểu 

“Không hiểu à? Vậy thì để tôi nói rõ hơn chút” Giang Sách chỉ chỉ nội tạng đang được xử lý kia: “Thủ pháp mà ông sử dụng là thủ pháp tổ truyền của nhà họ Thạch, không có truyền dạy cho người ngoài. Bác sĩ Thạch, ông còn dám nói ông không phải là người nhà họ Thạch ư?” 

Bác sĩ Thạch lùi lại vài bước, hơi hơi sợ hãi. 

Nhưng sau đó ông ta cũng phản ứng lại, cười ha ha. 

“Ha, không ngờ lại gặp phải người trong ngành rồi.” 

“Nhưng mà có làm sao?” 

“Cậu cũng sắp thành người chết rồi, có biết những cái này cũng được ích gì đâu?” 

Đọc truyện chữ Full