DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 335 “Tôi cũng cho anh hai mươi phút.” 

 

Trình Đan Đình đau khổ nói: "Nhưng tổng giám đốc Giang, nếu tôi không gọi thì chúng ta sẽ tiêu đời.” 

Giang Sách cười đáp: “Có tôi ở đây sẽ không sao đâu.” 

Trình Đan Đình cạn lời, cô ấy thật sự không biết Giang Sách lấy đâu ra tự tin như thế. 

Nhà tài trợ lớn nhất đang ngồi ngay trước mặt, sau hai mươi phút sẽ rút tiền, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn buổi biểu diễn lụi tàn theo lửa, tại sao Giang Sách vẫn có thể tươi cười chứ? 

Cô ấy chỉ nghe thấy Giang Sách khẽ nói: “Cung Tranh, anh là giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh đúng không?” 

Cung Tranh ngẩng đầu lên. 

“Đúng vậy!” 

“Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi là doanh nghiệp châu báu đứng thứ ba trên thế giới.” 

“Tám mươi phần trăm tiền tài trợ cho buổi biểu diễn đêm giao thừa của các người đều do chúng tôi bỏ ra, nếu mất đi nguồn tài trợ của chúng tôi thì buổi biểu diễn lần này của Giải trí Ức Mạch sẽ phải nợ nần đóng cửa” 

“Anh có biết tính nghiêm trọng của nó không?” 

Giang Sách gật đầu. 

Anh vươn tay sờ tấm thẻ vàng tượng trưng cho thành viên gia tộc Châu báu Hằng Tinh trong túi quần, không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ ở Milan lại phát huy tác dụng vào lúc này. 

Giang Sách mở miệng nói: “Tôi cũng cho anh hai mươi phút.” 

Hả? 

Trình Đan Đình và Cung Tranh cùng nhìn về phía Giang Sách, không biết anh đang nghĩ gì. 

Bọn họ chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Sách: “Trong vòng hai mươi phút, một là anh tài trợ thêm cho Giải trí Ức Mạch ba nghìn vạn, hai là anh tự nhận lỗi nghỉ việc.” 

Cung Tranh nhìn Giang Sách như nhìn một thằng ngốc, anh đang kể chuyện cười gì thế? 

Rõ ràng bây giờ người bị bức ép là Giang Sách, sao nghe giọng điệu Giang Sách như thể anh đang nắm giữ nhược điểm của Cung Tranh vậy? 

Anh ta cực kỳ vui vẻ. 

“Giang Sách, anh đúng là người hiếm thấy nhất mà tôi từng gặp.” 

“Anh nói cái gì? Một là tôi phải thêm tiền, hai là tôi phải nghỉ việc sao?” 

“Anh có hiểu rõ tình hình không vậy? Nếu tôi không chi tiền vào thì Giải trí Ức Mạch các anh 

sẽ tiêu đời. Vậy mà anh còn giả vờ huênh hoang với tôi ư?” 

“Không được rồi, tôi sắp cười đến vỡ bụng rồi, để tôi nghỉ ngơi một lát.” 

Trình Đan Đình cũng nhíu chặt mày, hoàn toàn không hiểu tại sao Giang Sách lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy. 

Cô ấy nhíu mày nhìn về phía Giang Sách. 

“Tổng giám đốc Giang, anh có chắc là anh không kể chuyện cười không?” 

“Sau lưng Cung Tranh là Châu báu Hằng Tinh, là nhà tài trợ lớn nhất của chúng ta trong buổi biểu diễn lần này, anh ta không cùng cấp bậc với Phương Tân Minh.” 

“Anh đừng đối xử với anh ta như Phương Tân Minh.” 

Trình Đan Đình tới gần nói nhỏ vào tai Giang Sách: “Tổng giám đốc Giang, tôi biết anh chưa bao giờ chịu cúi đầu, nhưng vì tương lai của Giải trí Ức Mạch, anh hãy cúi đầu một lần đi được không? Bằng không Giải trí Ức Mạch thật sự tiêu đời đó.” 

Trên mặt Giang Sách vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì. 

Anh thở dài rồi tựa vào lưng ghế, sau đó hẹn đồng hồ hai mươi phút. 

“Bây giờ bắt đầu tính giờ” Giang Sách từ tốn nói: “Cung Tranh, tốt nhất anh hãy tranh thủ thời gian, nếu sau hai mươi phút anh không tài trợ thêm ba nghìn vạn thì người khác sẽ ngồi vào vị trí của anh.” 

“Ha ha ha! Giang Sách, anh đang đe dọa tôi đấy à?” Cung Tranh dữ tợn nói: “Ông đây cũng 

muốn xem xem anh đuổi tôi xuống ghế bằng cách nào.” 

Đọc truyện chữ Full