DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 498

Cuối cùng Tân Uẩn cũng cảm thấy mỹ mãn, cô ấy xoay người nhìn Giang Sách, tò mò hỏi: “Anh đã làm thế nào mà trong vài phút ngắn ngủi đã khiến thái độ của trưởng tàu thay đổi 180 độ vậy?” 

Giang Sách lạnh nhạt nói: “Cũng không có gì đặc biệt, tôi chỉ nói là đã quay lại video, muốn gửi lên trên để tố cáo anh ta, thế là anh ta chủ động tới giúp tôi giải quyết vấn đề thôi.” 

“Hở?” 

Loại chuyện vớ vẩn này, người bình thường sẽ không tin. 

Nhưng Tân Uẩn tin. 

Lòng tin của cô ấy đối với Giang Sách đã vượt qua giới hạn nên có, là một loại tin tưởng không hề có lý do. 

Sau khi đoàn tàu chạy đến trạm kế tiếp, đám người Sơn Tiêu bị cảnh sát dẫn đi, sau đó đoàn tàu tiếp tục lái về đích đến tiếp theo. 

Dọc đường đi, Tân Uẩn buồn ngủ không chịu được. 

Một đêm không ngủ, lại thêm vừa rồi còn gặp phải chuyện đám người Sơn Tiêu chiếm chỗ khiến Tân Uẩn mệt muốn chết, vì thế cô ấy ngủ thiếp đi trong nỗi lo lắng cho ba. 

Đoàn tàu xóc nảy vài cái, không biết là cố ý hay vô ý, thân thể Tân Uẩn nghiêng đến, ngã về phía Giang Sách, cả người nằm trên bắp đùi anh mà ngủ. 

Bởi vì ngủ quá say nên nước miếng còn nhỏ giọt trên ống quần của Giang Sách. 

Giang Sách nở nụ cười. 

Một người phụ nữ lạnh lùng như thế, thì ra lúc ngủ cũng có thể chảy nước miếng. 

Anh rút hai tờ khăn giấy, lau nước miếng trên khóe miệng giúp Tân Uẩn, sau đó không nhúc nhích, cố gắng để Tân Uẩn có thể ngủ được thoải mái hơn. 

Người phụ nữ này, chịu đựng quá nhiều áp lực và đau khổ vốn không cần phải chịu đựng. 

Hiện tại có thể để cô ấy nghỉ ngơi được lúc nào thì hay lúc ấy đi. 

Trải qua lặn lội đường xa, cuối cùng, trước khi trời tối, đoàn tàu cũng tới Nam Thành, lái vào nhà ga. 

Bị Giang Sách gọi, Tân Uẩn tỉnh lại. 

“Ôi! Thật ngại quá.” 

Nhìn thấy dấu vết nước miếng của mình trên ống quần Giang Sách, Tân Uẩn cực kì xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô ấy có tiếp xúc khoảng cách gần với nam giới, lại còn để lại dấu ấn trên người người ta. 

Giang Sách cười cười không quá để tâm, dẫn theo Tân Uẩn xuống xe. 

Hai người đến khách sạn đã đặt sẵn từ đầu, sau khi bỏ hành lý vào phòng, Giang Sách lấy bản đồ đã chuẩn bị tốt, chú thích địa điểm đối phương yêu cầu gặp mặt cho rõ ràng rồi tiến hành phân tích tường tận. 

Đối phương hẹn gặp tại một nhà máy hóa chất bị bỏ hoang, xung quanh cực kỳ trống trải, thuộc loại mà bạn có gào khản cổ cũng không ai nghe thấy. 

Hẹn gặp tại nơi đó, nếu như đối phương có nhiều người thì rất có khả năng sẽ một đi không trở lại. 

Trong lòng Giang Sách đã có kế hoạch. 

Lần này tuyệt đối không thể để cho Tân Uẩn đi cùng, làm vậy sẽ khiến cô ấy rơi vào tình thế nguy hiểm. 

Giang Sách thu lại bản đồ nói với Tân Uẩn: “Ngày mai tôi sẽ dựa theo thời gian đã hẹn, đến địa điểm chỉ định để cứu người ra. Tân Uẩn, cô ở lại phòng khách sạn chờ tôi, khóa kỹ tất cả các cửa, bất cứ kẻ nào gọi cũng không được đi ra.” 

Tân Uẩn hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?” 

“Không được.” 

Giang sách trả lời chắc như đinh đóng cột. 

Có thể dẫn Tân Uẩn tới Nam Thành, đã là giới hạn của anh rồi, nếu còn dẫn cô ấy đến hiện trường, đó chính là không chịu trách nhiệm với Tân Uẩn. 

Tân Uẩn đương nhiên cũng hiểu chuyện này. 

Cô ấy gật đầu: “Được, thế tôi chờ anh trở lại.” 

Nghĩ bụng, Tân Uẩn lại đưa ra một thỉnh cầu khác: “Chuyện đó… Đêm nay anh có thể ở cùng với tôi không? Một mình tôi, tôi rất sợ” 

Đọc truyện chữ Full