DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 499

 

Tân Uẩn cởi áo khoác và dép lê, chui vào trong chăn. 

Bởi vì phòng tắm được trang bị cửa kính thủy tinh trong suốt nên cô ấy cũng ngại tắm rửa trước mặt Giang Sách, chính vì thế, đêm nay đành chấp nhận không tắm một đêm. 

Cô ấy nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn bóng lưng Giang Sách, trong lòng có chút cảm động, nhiều hơn là nỗi mong muốn. 

Nếu… 

Nếu cô ấy quen biết Giang Sách sớm hơn, vậy thì hiện tại có lẽ cô ấy đã không còn đơn độc một mình rồi. 

Chỉ sợ, có khi cô ấy đã là bà mẹ hai con cũng nên? 

Aizzz, vì sao người đàn ông ưu tú như vậy, lại bị người phụ nữ khác cướp mất chứ? 

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn. 

Tân Uẩn mím môi, dùng chăn ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, không nghĩ tiếp chuyện giữa mình và Giang Sách nữa, bởi vì có nghĩ thế nào cũng vô dụng. 

Đàn ông có vợ, mày còn có thể làm gì chứ? 

Một đêm bình yên. 

Ngày hôm sau, Giang Sách chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho Tân Uẩn còn đang trong mộng, sau đó một mình kéo va li rời khỏi khách sạn. 

Anh thuê một chiếc xe, một mình tới địa điểm đã chỉ định. 

Trên đường. 

Giang Sách gọi điện thoại cho Sư Tử của Mười Hai Cung, giao cho anh ta một nhiệm vụ lâm thời, yêu cầu nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ năm chữ: Bảo vệ tốt Tân Uẩn. 

Có Sư Tử âm thầm bảo vệ, Giang Sách mới có thể yên tâm đi giải cứu Tân Tử Dân. 

Chiếc xe màu trắng có rèm che chạy trên trên đường lớn, Giang Sách càng lái càng nhanh, càng đi đường càng hẻo lánh, sau đó không còn nhìn thấy chiếc xe nào trên đường nữa. 

Sau khi chạy được hơn hai tiếng, cuối cùng anh cũng tới nơi. 

Giang Sách không dám khinh thường, trực tiếp lái xe vào một mảnh đất đầy cỏ, tránh cho xe bị người ta phát hiện. 

Sau đó, anh xuống xe, kéo va li đi vào nhà máy bỏ hoang. 

Đây là một nhà máy được xây dựng cạnh bờ sông, quy mô rất lớn, xem kết cấu quy hoạch chỉnh thể thì trước kia nó có khả năng là một nhà máy đóng tàu. 

Bởi vì bị bỏ hoang quá lâu, cửa nhà máy đóng tàu đã bị vỡ đôi, gió thổi đến gây ra tiếng cót két cót két. 

Giang Sách không tốn mấy sức đã có thể đẩy cửa ra, tiếp tục đi vào trong. 

Cách thời gian hẹn gặp chỉ còn lại mười lăm phút, theo lý, đối phương cũng nên đến rồi, hơn nữa còn ở nơi này ôm cây đợi thở, mà người bên đối phương chắc cũng không ít. 

Nhưng cả nhà máy đóng tàu lớn bậc này, trong lúc nhất thời Giang Sách thật sự không biết nên đi đâu để gặp đối phương. 

Đi tới đi lui, loáng thoáng có nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu gâu, âm thanh rất rầu rĩ, hơn nữa nghe qua trông không giống tiếng của một con chó mà ước chừng phải đến bốn năm con. 

“Hửm?” 

Giang Sách nhíu mày, chẳng lẽ nơi này có chó hoang sao? 

Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy cánh cửa sắt phía trước bên trái cách đó không xa tự động cuốn lên, mở ra, sau đó để lộ cảnh tượng bên trong – năm còn pit bull cực đói! 

Chúng nó chảy nước miếng, lộ răng nanh ra ngoài, con nào con nấy nhìn chằm chằm Giang Sách, hận không thể ăn tươi nuốt sống Giang Sách. 

Vù vù vù! 

Năm con pitbull cùng nhào đến, trong trạng thái hiện tại là muốn ăn sống Giang Sách. 

Giang Sách mỉm cười, thật đúng là bị anh đoán trúng rồi, đối phương quả nhiên có sắp xếp mai phục, chỉ là mai phục không phải người, mà là chó. 

Loại chó này, cực kỳ hiếu chiến, sức chiến đấu cũng rất mạnh. 

Năm con cùng lên, nếu là người bình thường thì căn bản không chống đỡ được. 

Đọc truyện chữ Full