DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 593 Cho nên, có cắn răng cũng phải chống đỡ! 

Đặc biệt là cái loại vô lại này, không có lợi lộc sẽ không làm, anh ta không thể mất công tốn sức chạy từ xa đến chỉ vì xem một bản danh sách, mục đích duy nhất đương nhiên chỉ có một chữ: Tiền! 

Bị người ta coi thành thằng ngốc, Trình Hải cực kì khó chịu, ông ấy giả bộ hồ đồ, hỏi: "Cậu có ý gì? Tôi không hiểu." 

Viên Gia Tường vui vẻ: “Lão già kia, ông bớt giả vờ với tôi đi, ông có tin chỉ trong vòng vài phút tôi có thể khiến công ty ông thân bại danh liệt không?" 

Trình Hải không nói. 

Viên Gia Tường Vỗ bàn: “Không nói nhiều với ông nữa, muốn công ty tiếp tục hoạt động, kiếm tiền, hay muốn công ty giữ được danh tiếng, ông phải đưa ra quan điểm thực tế!" 

"Sản phẩm mới của công ty các ông, khấu trừ 100 tệ phí tổn, mỗi một đơn bán được, tôi muốn lấy 60% tiền lãi!" 

"Nghe rõ chưa?" 

Những lời này, nghe mà định tại nhức óc! 

Trình Hải thật sự không dám tin, trên thế giới này thật sự còn có người cặn 

bã như anh ta. 

Thiết bị mới vốn đã bán lỗ, chỉ vì làm việc thiện, chiếm được danh tiếng tốt, kết quả Viên Gia Tường còn đòi moi tiền từ chỗ bọn họ. 

Hơn nữa còn ăn dày. 

Trừ đi 100 tệ phí tổn, mỗi đơn hàng bán ra đòi lấy 60% tiền lãi. 

Có thể nói, nếu đồng ý với yêu cầu của đối phương, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sẽ bồi thường đến cái nịt cũng không còn! 

Nhưng mà, có thể từ chối sao? 

Không thể: 

Một khi từ chối, Viên Gia Tường sẽ lập tức tìm người tung tin nói xấu bọn họ, nói Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng hét giá lại còn giả vờ từ bi. 

Đến lúc đó, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chẳng những phải bồi thường tiền mà danh tiếng cũng sẽ một đường trượt xuống. 

Đó mới đúng là cùng đường. 

Thân là tổng giám đốc của công ty, Trình Hải không thể trơ mắt nhìn công ty đi đến bước đó, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng là do Giang Sách hao tốn rất nhiều tâm sức mới có thể dành lấy, nếu cứ chết trong tay ông như thế, ông còn mặt mũi nào mà gặp Giang Sách? 

Sau trăm tuổi, làm sao dám xuống suối vàng gặp tổ tiên nhà họ Giang. 

Cho nên, có cắn răng cũng phải chống đỡ! 

Một ông cụ đã lớn tuổi, cố nén chua xót trong lòng, nước mắt uất hận tràn ngập trong mắt. 

Ông quyết định đồng ý với yêu cầu của Viện Gia Tường. 

Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc. 

Két một tiếng, cửa phòng tiếp khách mở ra. 

Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy Giang Sách mỉm cười đứng ở cửa, dáng vẻ vô cùng thoải mái. 

"Anh là ai? Ai cho anh vào?" Viên Gia Tường hiển nhiên đã coi mình là đại ca của nơi này. 

Giang Sách cũng không ngại nói: "Tôi tên Giang Sách, là chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, vừa rồi có chút việc bận nên tới chậm, xin lỗi nhé." 

Nói xong, anh ngồi đối diện với Viện Gia Tường. 

Viên Gia Tường mất kiên nhẫn nói: "Công ty các anh làm ăn kiểu gì vậy? Nhân vật lớn như tôi đến cũng không biết ra mà đón tiếp, lại còn từng người đến gặp tôi, thật kỳ cục!" 

Giang Sách cười nói: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi quả thật có chút chuyện nên chậm trễ." 

Anh chuyển lời hỏi: "Đúng rồi, nghe nói anh là nhân viên công tác của Cục Công nghiệp và Thương mại? Không biết lần này tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng của chúng tôi là có chuyện gì?" 

Viên Gia Tường một cước đá văng cái ghế dựa bên cạnh, cực kỳ mất hứng, thì ra vừa rồi nói nhiều như vậy lại vô ích hả? 

Anh ta chỉ vào Trình Hải: “Ông tự nói với anh ta đi!" 

Trình Hải thở dài, nói tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi, hơn nữa còn âm thầm để lộ ý nghĩ của mình - đồng ý với Viện Gia Tường, đừng quậy lớn chuyện. 

"Ừm, tôi hiểu rồi." 

Giang Sách gật đầu, nhìn Viên Gia Tường, bình tĩnh hỏi: "Viên Gia Tường, anh 

trâu bò vậy, người trong nhà anh có biết không?" 

Đọc truyện chữ Full