DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 594 Ông ta có mấy cái mạng để dùng chứ? 

Dứt lời, sắc mặt Viên Gia Tường nhất thời trở nên rất khó coi, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp. 

"Anh, anh nói cái gì hả?" 

"Tôi đang thi hành công vụ, đi ngay ngồi thẳng, anh bớt lấy chú ba tôi ra dọa tôi đi." 

"Tôi sẽ nói thẳng với anh thế này, nếu hôm nay các anh không cho tôi một câu trả lời hài lòng, tôi đây sẽ không khách khí với các anh đâu. Công ty bị dừng hoạt động là chuyện nhỏ, không cẩn thận tôi sẽ cho các anh phải nhận hình phạt, ngồi tù bóc lịch cả đời đó!" 

Giang Sách mỉm cười lắc đầu. 

Anh càng bình tĩnh, càng không nói lời nào, lại càng khiến cho trong lòng Viên Gia Tường không nắm chắc. 

"Cười cái gì mà cười? Anh tưởng tôi đang đùa đấy à?" 

Giang Sách nói: "Hình phạt? Ngồi tù? Một dân chúng bình thường như anh mà có quyền lực lớn thế sao? Cho dù anh có là nhân viên quản lý của Cục Công nghiệp và Thương mại thì hình như cũng không có quyền đưa ra hình phạt nhỉ? Anh ngay cả chức vụ trong các ban ngành thuộc Chính phủ còn không nắm rõ, lại dám đến đây giả vờ giả vịt cái gì?" 

Viên Gia Tường bị nói cho sứt đầu mẻ trán. 

Đúng vậy, anh ta ngoài là cháu của Viện Đông - chủ nhiệm văn phòng Cục Công nghiệp và Thương mại thì chẳng là gì cả. 

Đừng nói là làm việc tại Cục Công nghiệp và Thương mại, đến cái cửa của Cục Công nghiệp và Thương mại anh ta còn chưa vào được mấy lần. 

Tất cả chỉ là mượn danh tiếng của chú ba để giả danh lừa bịp, đáng tiếc, Giang Sách không để mình bị quay vòng vòng. 

Càng khiến Viên Gia Tường tuyệt vọng chính là, Giang Sách phủi tay, nói to: "Chủ nhiệm Viên, những lời vừa rồi chắc ông đều nghe được cả rồi chứ?" 

"Chủ nhiệm... Viên?" 

Viên Gia Tường sửng sốt hạ, sau đó cười ha ha: “Giang Sách, con mẹ nó, đầu óc anh có vấn đề à? Còn muốn dọa tôi sao?" 

"Chú ba tôi có thân phận gì, anh lại có thân phận gì? Chú ba tôi là khách quý dùng hiệu lớn tám người khiêng cũng chưa chắc mời nổi, bớt giả vờ giả vịt với tôi đi." 

"Các anh cứ chờ chết đi!" 

Ngay lúc anh ta vừa dứt lời, một giọng trầm truyền đến. 

"Súc sinh!" 

Chỉ hai chữ, đã khiến Viên Gia Tường sợ tới mức bủn rủn chân tay, suýt nữa ngã nhào xuống đất. 

Âm thanh này, giọng điệu này, quá quen thuộc, đó chính là giọng của chú ba anh ta - Viên Đông, không lẫn đi đâu được! 

"Thật sự là chú ba ư?" 

Viên Gia Tường không tin, ôm tia hi vọng sau cùng nhìn đến cửa, kết quả chỉ thấy được người khiến anh ta sợ nhất. 

"Chú ba..." 

Chủ nhiệm văn phòng Cục Công nghiệp và Thương mại - Viễn Đông, đứng ngay ở cửa phòng khách, hai mắt trừng Viên Gia Tường như sắp phun ra lửa rôi. 

Từ lúc Viên Gia Tường nói ra thân phận, Giang Sách đã âm thầm nhắn tin cho Mộc Dương Nhất đi đón Viên Đông đến một chuyến. 

Viên Đông nhận được mệnh lệnh của người tổng phụ trách, nào dám sơ suất? Vô cùng lo lắng chạy tới. 

Kết quả vừa tới, đã bị Giang Sách đưa đến phòng bên cạnh phòng khách. 

Ngay từ đầu Viên Đông còn chẳng hay biết gì, mãi đến khi nghe thấy giọng Viên Gia Tường, nghe anh ta đe dọa Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, nhất thời sắc mặt ông ta tái mét. 

Đe dọa Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, đó chính là đe dọa Giang Sách, đe dọa người tổng phụ trách. 

Ông ta có mấy cái mạng để dùng chứ? 

Viên Gia Tường có phần xấu hổ, nhưng còn muốn tranh thủ chút cơ hội cuối cùng, anh ta vẫn cười trừ nói: "Chú ba, chú đã đến rồi, vừa hay cháu phát hiện danh sách nguyên vật liệu của công ty này có vấn đề, bị tình nghi là cố ý lên giá chào hàng, nhiễu loạn thị trường, cháu đề nghị..." 

Không đợi anh ta nói xong, Viên Đông đã đi đến giơ tay cho anh ta một bạt tai. 

Đọc truyện chữ Full