DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 351

Chương 351:

 

Hoàng Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta đi khám mấy chục danh y, đi mười mấy cái bệnh viện, không có ai dám nói có thể trị khỏi”

 

“Càng không có ai dám cuồng ngôn nói làm ta có thể đứng lên”

 

“Còn một phút… “

 

“Vậy tôi sẽ cho các người xem thử y thuật thân kỳ của tôi.”

 

Trên mặt Diệp Phi lướt qua nụ cười, tiến lên một bước, kim châm cứu lóe lên.

 

Không đợi đám người Hoàng Thiên Kiều kịp kêu lên, liền vèo vèo vèo cắm vào người Hoàng Huyền Vũ.

 

Hoàng Thiên Kiều hét to một tiếng: “Không được làm tổn thương bố tôi!”

 

Hoàng Huyền Vũ cũng muốn chống lại, nhưng lại không thể nhanh hơn tốc độ của Diệp Phi.

 

Trong nháy mắt, trên người Hoàng Huyền Vũ đã lỉa chỉa không ít kim châm cứu, lúc mới bắt đầu không có động tĩnh gì, rất nhanh, con mắt ông ta liền đảo loạn xạ run rẩy.

 

Tiếp theo, tay chân ta cũng rung lên thật mạnh, giống như bị điện cao thế giật.

 

“Khốn kiếp! “

 

Thấy bố bị hành hạ như vậy, Hoàng Thiên Kiều vô cùng phẫn nộ, thề phải giết chết Diệp Phi.

 

Có điều, cô căn bản không cách nào đi tới trước mặt Diệp Phi, càng không cần nói đến xuất thủ tấn công Diệp Phi.

 

“Vậy tôi sẽ cho các người xem thử y thuật thân kỳ của tôi.”

 

Trên mặt Diệp Phi lướt qua nụ cười, tiến lên một bước, kim châm cứu lóe lên.

 

Không đợi đám người Hoàng Thiên Kiều kịp kêu lên, liền vèo vèo vèo cắm vào người Hoàng Huyền Vũ.

 

Hoàng Thiên Kiều hét to một tiếng: “Không được làm tổn thương bố tôi!”

 

Hoàng Huyền Vũ cũng muốn chống lại, nhưng lại không thể nhanh hơn tốc độ của Diệp Phi.

 

Trong nháy mắt, trên người Hoàng Huyền Vũ đã lỉa chỉa không ít kim châm cứu, lúc mới bắt đầu không có động tĩnh gì, rất nhanh, con mắt ông ta liền đảo loạn xạ run rẩy.

 

Tiếp theo, tay chân ta cũng rung lên thật mạnh, giống như bị điện cao thế giật.

 

“Khốn kiếp! “

 

Thấy bố bị hành hạ như vậy, Hoàng Thiên Kiều vô cùng phẫn nộ, thề phải giết chết Diệp Phi.

 

Có điều, cô căn bản không cách nào đi tới trước mặt Diệp Phi, càng không cần nói đến xuất thủ tấn công Diệp Phi.

 

Những bệnh nhân còn lại cũng đều nhìn Hoàng Huyền Vũ, rất kinh ngạc trước triệu chứng của ông ta, hoàn toàn không khác gì so với con bệnh sốt rét lên cơn co giật.

 

“Râm!”

 

Trong lúc cả đám Tôn Bất Phàm kinh ngạc trợn tròn mắt, bụng Hoàng Huyền Vũ giật thật mạnh, người lộn một cái, trực tiếp té sõng soài ra khỏi xe lăn.

 

Thân thể va chạm với mặt đất, không ít kim châm cứu đâm vào, Hoàng Huyền Vũ kêu thảm một tiếng, sau đó liền lăn từ dưới đất bò dậy.

 

“Khốn kiếp, mày dám hại tao, tao giết chết mày”

 

Đầu óc Hoàng Huyền Vũ nóng lên, xông về phía Diệp Phi thoi một quyền.

 

Khí thế hung hăng.

 

“Rầm!”

 

Diệp Phi không để ý đến, trực tiếp giơ chân đá một cước, hung hăng đạp trúng bụng ông ta.

 

“Bốp!”

 

Bụng Hoàng Huyền Vũ đau nhói, kêu rên lui về phía sau ra mấy bước, còn khạc ra một bụm máu màu đen.

 

Hoàng Huyền Vũ nhất thời cảm thấy ngực nhẹ đi một chút, cả người thông thuận không ít, ngay lúc muốn bước lên trước nữa, đột nhiên ông ta ngưng hết thảy động tác.

 

Ông ta ý thức được cái gì: “Tôi… Tôi có thể đứng lên?”

 

Bọn Hoàng Thiên Kiều cũng sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, cảm thấy khó khăn, không thể tin được nhìn Hoàng Huyền Vũ.

 

Thật sự là đứng lên được.

Đọc truyện chữ Full