DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 352

Chương 352:

 

Hoàng Huyền Vũ không dám tin, liền hoạt động tay chân một chút, cảm giác rất linh hoạt, sau đó lại vận khí điều tức, không xảy ra tình trạng khí huyết ứ trệ nữa.

 

Bây giờ, công lực của ông ta khôi phục được sáu phần rồi.

 

Tôn Bất Phàm cùng Chương Đại Cường cũng thất kinh, ngàn vạn lần không ngờ, Diệp Phi thật có thể chữa khỏi cho Hoàng Huyền Vũ.

 

Một đám bệnh nhân sùng bái nhìn Diệp Phi.

 

“Tốt rồi, tốt rồi, tôi khỏe lại thật rồi”

 

Hoàng Huyền Vũ hổ mạnh mẽ đánh ra mấy quyền, vừa nãy còn tư thế chán chường chờ chết, bây giờ trên mặt tràn đây sinh cơ và sức sống.

 

“Đừng vui mừng quá sớm.”

 

Diệp Phi kéo khăn giấy ướt xoa tay khử trùng, nhìn Hoàng Huyền Vũ, hài hước cười một tiếng: “Tôi chẳng qua là, giúp ông hóa giải triệu chứng, không hoàn toàn trị tận gốc nội thương của ông đâu, hai mươi bốn giờ sau, ông sẽ lại khôi phục nguyên trạng, vẫn là sống dở chết dở”

 

“Tôi châm cứu cho ông, chỉ là muốn cho các người biết, tôi thật sự có thể chữa khỏi cho ông”

 

“Hơn nữa cũng chỉ cần một trăm tiền khám, không cần huyết linh chỉ gì hết”

 

“Suy nghĩ một chút đi, vốn chỉ cần một trăm tiền khám là có thể trị khỏi nội thương, nhưng kết quả bởi vì các người quá sức cuồng vọng tự đại, mới dẫn đến chuyện bây giờ cục diện hỏng bét”“

 

“Con gái của ông bị phế bỏ, đệ tử đồ tôn bị thương, ông cũng chỉ có thể khoái hoạt được một ngày. . “

 

“Các người nói đi, điều này có phải liên tiếp phạm sai lâm lớn hay không?”

 

Diệp Phi hoàn toàn có thể trực tiếp đánh đuổi cha con Hoàng Huyền Vũ, nhưng như vậy không đủ sức răn đe bọn họ, sau này có cơ hội lại tiếp tục ngông cuồng ngang ngược.

 

Cho nên Diệp Phi phô bày y thuật của mình, cho đám người Hoàng Huyền Vũ hy vọng, sau đó lại bóp nhẹ một cái, hoàn toàn tiêu diệt.

 

Giết người phải đâm vào tim.

 

Quả nhiên, nghe thấy những lời này của Diệp Phi, bọn người Hoàng Huyền Vũ trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nụ cười mới vừa tràn ra toàn bộ cứng đờ.

 

Sau đó mỗi người đều lộ ra vẻ mặt hối hận không thôi, đúng vậy, rõ ràng chỉ cần một trăm là có thể giải quyết chuyện, kết quả lại ra nông nỗi như bây giờ.

 

Nếu như lúc bọn họ xin chữa bệnh thái độ khá hơn một chút, bây giờ Hoàng Huyền Vũ sớm trở về hội quán, khỏe như hùm như gấu, căn bản không cần lo lắng ngày mai lại biến thành phế vật.

 

Hoàng Huyền Vũ khó khăn rặn ra một câu: “Cậu trai trẻ, cậu quá độc ác…”

 

“Tôi ác, hay là ông ác?”

 

Diệp Phi tương đối gay gắt: “Ông hoàn toàn có thể quát bảo con gái ngưng lại hành vi ác độc, nhưng ông vẫn cứ ngồi yên trong xe lăn không nói tiếng nào, mặc cho cô ta làm xăng làm bậy”

 

“Như vậy có thể thấy, bình thường ông cũng là là loại người ngông cuồng ngang ngược.”

 

“Tự mình gieo nhân, thì phải chịu đựng hậu quả tương ứng.”

 

“Cút đi, trở về sống một ngày tự do cho tử tế”

 

“Cái gì nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên vui đùa một chút, nếu không ngày mai không có cơ hội ngồi lên xe lăn nữa đâu.

 

Diệp Phi cười nhạt: “Bất quá trước khi đi, đừng quên, một trăm, tiền xem bệnh”

 

Hô hấp Hoàng Huyền Vũ không ngừng nặng nhọc, trong mắt lóe lên lửa giận, hận không thể một quyền đánh bay thằng ranh đáng ghét trước mắt, nhưng ông ta biết bây giờ ông ta không phải là đối thủ của Diệp Phi.

 

Cuối cùng ông ta vẫn phải cắn răng nhãn nhịn.

 

Hoàng Huyền Vũ dăn xuống một trăm, sau đó dẫn bọn người Hoàng Thiên Kiều rời đi. ..

 

Lúc đi Hoàng Thiên Kiều còn không quên quay đầu lại, không biết là thù hận hay là hối hận, tóm lại, đối với Diệp Phi cô đã khắc cốt ghi tâm.

 

Chờ sau khi đám người Hoàng Huyền Vũ biến mất, Chương Đại Cường đến gần Diệp Phi thấp giọng mở miệng: “Anh Phi, Hoàng Huyền Vũ là một trong bốn đại chiến tướng của Hoàng Phi Hổ, anh dạy dỗ với ông ta như vậy… “

 

Tôn Bất Phàm cũng gật đầu một cái: “Người của Vũ Minh đều rất hống hách ngang ngược, vừa tự xưng là thần hộ mệnh của Trung Hải, nhưng lại vừa thường xuyên ức hiếp người khác”

 

Diệp Phi cười nhạt: “Không cần lo lắng, Hoàng Huyền Vũ tuyệt đối không dám trả thù”

 

Chương Đại Cường mặt đầy tò mò: “Tại sao?”

 

Diệp Phi cười một tiếng: “Ông ta bây giờ đang tức giận, không cam lòng, nhưng sau khi hoàn ngày cảm nhận được một ngày tự do này, ông ta sẽ sợ hãi, sẽ sợ lại ngồi xe lăn lần nữa”“

Đọc truyện chữ Full