DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 502

Chương 502:

 

Đường Kỳ Kỳ cười hì hì: “Em không biết. Muốn biết tình trạng thế nào thì anh đợi lát nữa tự mình hỏi đi. Còn lâu em mới làm ống loa cho hai người nhé”

 

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra thang máy, Đường Kỳ Kỳ kéo Diệp Phi đến phòng bệnh của Đường Nhược Tuyết, sau đó gọi một tiếng vào bên trong: “Chị hai, anh rể tới này”

 

“Hai người cứ từ từ ôn chuyện, em đi ăn cơm trưa, không nói chuyện đủ một giờ thì không được ra”

 

Sau khi nói xong, cô ấy liền đẩy Diệp Phi đi vào, trở tay khóa cửa rồi chạy đi nhanh như chớp.

 

“Kỳ Kỳ…” Diệp Phi tức giận gọi một câu, quay đầu lại thấy cửa phòng bị khóa, đành phải xoay người nhìn về phía giường bệnh.

 

Tuy rằng người phụ nữ mang bệnh trong người nhưng vẫn không thể che giấu dáng người tuyệt đẹp của cô, da thịt trắng nõn, giống như tích nước, tràn ngập sự mê hoặc nguyên thủy.

 

Trên giường bệnh, Đường Nhược Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như nước… Diệp Phi hơi xoắn xuýt: “Nhược: Tuyết, em có khỏe không?”

 

Đường Nhược Tuyết không trực tiếp đáp lại, chỉ vươn một bàn tay ra: “Anh không phải bác sĩ sao? Anh bắt mạch cho em đi”

 

Diệp Phi hơi ngây người ra, cảm giác dường như Đường Nhược Tuyết đã biến thành một người khác, thiếu đi phần sĩ diện và rụt rè.

 

Nhưng anh không hề ngượng ngùng, hô hấp một hơi thật sâu, tiến lên vài bước ngồi ở mép giường, sau đó nắm lấy cổ tay của cô.

 

“Vèo” Không đợi Diệp Phi bắt mạch, Đường Nhược Tuyết đã vươn một cánh tay ngọc khác ra, bám lấy cổ của Diệp Phi.

 

Giây tiếp theo, cô dùng sức, ngả về phía sau.

 

Diệp Phi bị bất ngờ không kịp đề phòng, mất trọng tâm, thân thể ngả nghiêng, tức khắc nhào lên trên người Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết…” Đôi tay Đường Nhược Tuyết vòng lên ôm chặt lấy Diệp Phi, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Diệp Phi, anh còn yêu em không?”

 

Người Diệp Phi hơi run lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt mê hoặc của Đường Nhược Tuyết: “Chúng ta ly hôn rồi”

 

“Em hỏi anh, còn yêu em không?”

 

Đường Nhược Tuyết ôm chặt lấy cổ của Diệp Phi, ngửi mùi hương trên người anh, khuôn mặt đẹp mang theo sự mê say nói không nên lời.

 

Diệp Phi hơi ngơ ngác, rốt cuộc người phụ nữ này làm sao vậy?

 

Động tác này không phải là đàn ông nên làm sao?

 

“Anh không trả lời, em sẽ coi như anh thừa nhận. Anh yêu em, em cũng yêu anh. Về sau anh đừng rời bỏ em nữa”

 

Đường Nhược Tuyết liếm liếm môi, như thể đang nhìn thấy một bữa ăn ngon: “Diệp Phi, anh là người đàn ông duy nhất mà em vừa ý”

 

Diệp Phi cảm thấy hô hấp khá khó khăn.

 

Anh ho khan một tiếng: “Nhược Tuyết, em muốn làm gì?”

 

“Đương nhiên là ăn luôn anh”

 

Khuôn mặt đẹp của Đường Nhược Tuyết tới gần Diệp Phi, môi nhếch lên, có sự mê hoặc chưa từng có.

 

Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại ngon miệng kia hôn lên Diệp Phi…

 

Diệp Phi ngây dại! Đầu anh trống rỗng.

 

Lúc trước anh ở rể ở nhà họ Đường một năm, Đường Nhược Tuyết chưa từng để anh chạm vào kể cả là đầu ngón chân, hiện giờ lại chủ động hôn mình.

 

Sự thay đổi này thật quá lớn.

 

Anh cảm giác Đường Nhược Tuyết trước mặt giống như đã biến thành một người khác vậy, nhưng phần dịu dàng kia thật sự tồn tại.

 

“Nếu anh bó chân bó tay như vậy thì người ta sẽ tới đấy…”

 

Đường Nhược Tuyết hơi ngửa ra sau, để môi rời khỏi Diệp Phi, sau đó thân mình lật lại, ấn Diệp Phi ngã vào giường bệnh.

 

Cô buông mái tóc đen xuống, che khuất tầm nhìn của Diệp Phi, môi đỏ phun ra hơi thở cũng khiêu khích thần kinh của Diệp Phi.

 

Khi toàn bộ sức chú ý của Diệp Phi dừng ở trên mặt cô, khóe mắt Đường Nhược Tuyết xẹt qua nụ cười dữ tợn, tay phải lặng lẽ quờ một cái về phía tủ đầu giường.

 

Một con dao gọt hoa quả ở nơi tay.

Đọc truyện chữ Full