DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 503

Chương 503:

 

“Diệp Phi, nhớ kỹ nhé, về sau không được rời khỏi em nữa…” Đường Nhược Tuyết nói nhẹ một câu, sau đó kêu lên quái dị, dao gọt hoa quả đâm thẳng vào Diệp Phi.

 

“Phập” Diệp Phi tay nhanh hơn mắt, bắt lấy tay của Đường Nhược Tuyết, thần trí lập tức tỉnh lại: “Cô không phải Đường Nhược Tuyết. Cô là ai?”

 

“Đàn ông không có lấy một người tốt, toàn bộ đều là súc sinh. Tất cả chết hết cho tôi!”

 

Đột nhiên Đường Nhược Tuyết rít lên một tiếng, nháy mắt đổi tay cầm dao gọt hoa quả, hung hăng chém về phía cổ của Diệp Phi.

 

Diệp Phi chấn động, vung mạnh một cái, ném bay Đường Nhược Tuyết.

 

Phịch một tiếng, Đường Nhược Tuyết va vào tủ quần áo trong phòng bệnh, tạo ra một vết sâu, dao gọt hoa quả trong †ay cũng văng ra ngoài.

 

“Tìm đến cái chết!”

 

Chỉ là Đường Nhược Tuyết hoàn toàn không biết đau đớn, cười điên cuồng một tiếng rồi lại xông vào Diệp Phi.

 

Nhanh như báo săn, vừa mau vừa tàn nhẫn.

 

Diệp Phi vừa muốn đứng dậy, đã bị cô đè xuống.

 

Người phụ nữ đè chặt lên người Diệp Phi, đôi tay còn bóp chặt cổ Diệp Phi, gân xanh nổi lên, cô dùng toàn bộ sức lực.

 

Sức lực của cô lớn hơn gấp mười lần so với người thường, hơn nữa đầu ngón tay bắn ra sát khí, làm Diệp Phi cảm giác được sự nguy hiểm mà trước nay chưa từng có.

 

Diệp Phi chỉ cảm thấy bị bóp đến mức gần như sắp tắt thở, anh có thể ra tay sau để kiềm chế nhưng không muốn giết Đường Nhược Tuyết.

 

Diệp Phi móc ngọc tướng quân còn chưa làm xong ra.

 

Một tiếng “Phập” vang lớn, Đường Nhược Tuyết kêu thảm thiết không thôi, cả người bắn ra ngoài, đập vào vách tường rồi rơi xuống dưới.

 

Khi Diệp Phi lăn long lóc trên giường, quay cuồng rơi xuống đất thì Đường Nhược Tuyết cũng đã đứng vững thân mình một lần nữa, nhưng trong mắt không phục hồi sự hung tàn và sát khí lần nữa.

 

Ngược lại, cô có thêm vẻ sợ hãi và kiêng dè.

 

“Xem ra cuối cùng tôi vẫn xem nhẹ dã tâm của cô”

 

Diệp Phi sờ sờ cái cổ đau đớn, ho khan một tiếng rồi mở miệng: “Tôi còn tưởng rằng lần trước giáo huấn cô thì cô sẽ không ra hại người nữa”

 

“Không ngờ tính xấu không đổi, không chỉ không cụp đuôi làm quỷ mà còn xâm nhập vào thân thể của Nhược Tuyết.

 

Hôm nay, tôi không giữ cô được nữa”

 

Lúc vẫn chưa ly hôn, Diệp Phi không chỉ xua tan khí đen trên người Nhược Tuyết mấy lần mà còn ở để không ít bùa ở trong xe và túi xách, mục đích chính là để cảnh cáo Phật Bài.

 

Không tài nào nghĩ đến, nửa tháng xa cách này, âm hồn của Phật Bài bắt đầu chi phối tư tưởng của Đường Nhược Tuyết.

 

“Anh bỏ vợ bỏ con, không chết tử tế được.”

 

Đường Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Phi mà quát.

 

Diệp Phi không nói gì.

 

“Đừng nói nhảm nữa!”

 

Diệp Phi thở ra một hơi dài, nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết lạnh lùng lên tiếng: “Cô có hai lựa chọn, một là nói ra kẻ muốn đối phó Đường Nhược Tuyết sau đó cụp đuôi cút đi, hoặc là bị tôi chém một đao, hồn phi phách tán”

 

Một linh hồn tà ác Phật Bài có giá trị xa xỉ, nếu kẻ phía sau không có thù hằn sâu đậm thì sao lại để Đường Nhược Tuyết mang cái này chứ?

 

“Đường Nhược Tuyết phải chết, anh cũng phải chết”

 

Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng, một tay năm lấy dao gọt hoa quả rồi lại vọt về phía Diệp Phi.

 

“Vèo” Diệp Phi không nói ngọc tướng quân ra.

 

Ngọc tướng quân không gây bất cứ tổn thương nào đối với con người, nhưng đối với mấy loại âm hồn thì đó là sự nghiền ¡ vô nghĩa nữa, trực tiếp trưng áp tuyệt đối.

 

Ánh đèn vừa chiếu vào, ánh sáng màu máu của ngọc tướng quân tỏa ra, toàn bộ phòng cũng đỏ theo ba phần.

 

Diệp Phi dường như nhìn thấy, một luồng ánh sáng đỏ bắn ra từ ngọc tướng quân, hóa thành một đao trảm trúng Đường Nhược Tuyết.

Đọc truyện chữ Full