DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 559

Chương 559:

 

“Âm”

 

Bị Sậu Vũ đá trúng cước này, Tống Phi Yến cảm giác hai cánh tay của cô ta dường như không còn nằm trên cơ thể mình nữa rồi.

 

Cô ta ngã nhào xuống mặt đất, bị lăn qua lăn lại ba bốn lần mới dừng lại.

 

Lưu Phú Quý thấy thế mà nhiệt huyết sôi trào, trong lòng anh ta chỉ ước rằng sau này anh ta cũng có thể ngầu như vậy.

 

“Hộc!”

 

Tống Phi Yến bò lên, sau đó cô ta phun ra một ngụm máu tươi, lúc này lồng ngực cô ta co thắt một cách dữ dội khiến cô †a vô cùng khó chịu.

 

Hai cô gái kia cũng hét lên, nhịn đau đớn muốn chạy lên xem Tống Phi Yến thế nào, ai ngờ hai cô gái đó bị Sậu Vũ dùng kiếm đâm thẳng vào người khiến họ phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống mặt đất.

 

Thạc Thử được mở mày mở mặt nên vô cùng vui sướng, hai mắt anh ta nóng rực lên, miệng thì không ngừng hô: “Giết!

 

Giết! Giết! Giết chết chúng đi!”

 

“Tiến lên!”

 

Tống Phi Yến thẹn quá thành giận nên quay lại quát những người đi cùng cô ta.

 

Mười mấy người cầm kiếm lên nghe lệnh Tống Phi Yến xông về phía Sậu Vũ.

 

“Một lũ người vô dụng!”

 

Sâu Vũ nói rồi cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nhảy ra, tốc độ nhanh đến nỗi thân không biết quỷ không hay.

 

Chiêu thức của cô ta vẫn vừa nhanh vừa độc như vậy.

 

Cô ta chỉ tùy tiện cầm kiếm lên múa vài đường mà mười mấy người đều bị đánh ngã la liệt xuống đất, ai cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang sợ hãi, từng người đều bị chiêu thức thâm độc của Sậu Vũ đánh cho đau đến mặt mày xây xẩm, tất cả vũ khí của họ đều bị rơi xuống đất.

 

Bọn họ ai cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi vào chuyện này, sau đó vội vàng lùi về phía sau.

 

Sau đó chỉ trong chớp mắt, bọn họ chưa kịp hét lên vì ngạc nhiên và sợ hãi thì Sậu Vũ đã tung ra một chiêu khác còn ảo diệu hơn ban nãy.

 

Cả bầu trời chỉ thấy ánh kiếm sáng lấp loáng.

 

Mười mấy người kêu thảm thiết, vừa đứng dậy lại bị trúng chiêu của Sậu Vũ nên nhanh chóng ngã la liệt trên mặt đất.

 

“Diệp Phi, đi maul”

 

Nhìn thấy Sậu Vũ lợi hại như vậy, trong mắt Tống Phi Yến lộ ra sự tuyệt vọng, cô ta vội vàng quay lại nói với Diệp Phi rồi lại xông về phía Sậu Vũ một lần nữa.

 

“Ngày hôm nay không ai được phép rời khỏi đây!”

 

Sâu Vũ chỉ dùng một cước đá đá bay Tống Phi Yến ra xa.

 

“Âm!”

 

Tống Phi Yến ngã xuống đất, lồng ngực cô ta vô cùng đau nhức, vết thương lại càng sâu thêm khiến cô ta càng thêm cạn kiệt năng lực chiến đấu.

 

Hai cô gái nhìn thấy Tống Phi Yến phun ra máu lần nữa thì trên mặt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, thầm nghĩ: “Thôi xong rồi, xong đời rồi”

 

“Sao anh vẫn còn chưa đi hả?”

 

Tống Phi Yến lau vết máu ở khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Diệp Phi rồi mắng: “Có phải anh muốn đứng đây chờ chết không?”

 

“Lần trước, Độc Cô Thương đã xuất đầu lộ diện, cho mọi người thấy khả năng của anh ta”

 

Diệp Phi nhìn Sậu Vũ cười nhạt: “Xem ra lần này đến lượt tôi phải tháo bỏ lớp mặt nạ của mình rồi.”

 

“Đầu óc anh bị nước vào à, anh không phải là đối thủ của cô ta đâu”

 

“Nhiều người như vậy cũng không đánh lại được cô ta, anh muốn đánh cô ta chính là lấy trứng chọi đá, tự mình tìm đường chết đó anh có biết không?”

 

“Chúng tôi đã không đối phó được cô ta rồi, chỉ một mình anh làm sao có thể trở thành đối thủ của cô ta được? Cô ta chỉ dùng một chiêu thôi là có thể giết chết anh đấy..” Nhìn thấy Diệp Phi định đối đầu với Sậu Vũ, Tống Phi Yến với mấy cô gái kia vừa bực mình vừa tức giận, dùng ánh mắt nhìn kẻ thần kinh nhìn vào Diệp Phi.

 

Đọc truyện chữ Full