DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 560

Chương 560:

 

Sâu Vũ nghe thấy vậy thì thầm nghĩ, Diệp Phi chỉ là một bác sĩ vô danh tiểu tốt mã cũng muốn đối đầu với cô ta sao?

 

“Tôi sẽ đâm thủng 18 cái lỗ trên người anh nếu anh dám lại gần đây đó, anh có tin không?”

 

Sậu Vũ nhìn về phía Diệp Phi nói, đồng thời cô ta cũng xoay mũi kiếm một cái thể hiện cô ta dư sức làm được điều đó.

 

Tống Phi Yến cảm thấy vô cùng khó thở trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.

 

“Tất nhiên là tôi không tin!”

 

Diệp Phi cười nhẹ, cúi người xuống nhặt một thanh đao lên nói.

 

“Anh định làm gì vậy?”

 

Tống Phi Yến sốt ruột khuyên ngăn: “Dừng lại mau, nếu anh chết thì tất cả những việc chúng tôi làm đâu còn ý nghĩa gì nữa!”

 

Hai cô gái bên cạnh cũng hết lòng khuyên nhủ: “Diệp Phi, đây không phải trò đùa đâu, anh không phải là đối thủ của cô ta”

 

Diệp Phi không lên tiếng đáp lại, cũng không chạy trốn, anh chỉ cầm đao từ từ đi về phía Sậu Vũ.

 

“Đúng là loại người không biết trời cao đất rộng”

 

Tống Phi Yến không nhìn nổi nữa rồi, Diệp Phi này không biết tự lượng sức mình sao mà cứ lao vào lửa như con thiêu thân vậy.

 

Những người còn lại cũng thâm nghĩ chắc chắn lần này Diệp Phi xong đời rồi.

 

“Hai chiêu… Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Giết cô chỉ cần nhiều nhất hai chiêu mà thôi”

 

Tống Phi Yến với mấy người bên cạnh nghe vậy thì gi quá hóa cười, họ cảm thấy Diệp Phi đang làm trò cười, tự rước nhục về mình.

 

Chỉ là một kẻ yếu ớt mà cũng tự cho mình là người có uy phong của kẻ mạnh sao?

 

Sậu Vũ giận quá mà cười đến phát run, cô ta vội giơ thanh kiếm dài lên nói: “Nếu anh muốn chết, tôi sẽ tiễn anh đi…” Lời còn chưa nói hết thì Diệp Phi đã di chuyển nhanh đến nỗi mọi người chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng mờ mờ lướt qua.

 

Thật sự quá nhanh.

 

Tống Phi Yến với mấy cô gái xung quanh đều tỏ ra khiếp sợ.

 

Trong lòng Sậu Vũ cũng vô cùng hoảng loạn, cô ta không dám khinh thường Diệp Phi nữa.

 

Thực sự tốc độ của Diệp Phi quá nhanh rồi.

 

Thị giác của con người vốn chỉ có giới hạn nhất định, Diệp Phi đã vượt qua cả giới hạn đó, hơn nữa còn khiến cho đối thủ xuất hiện ảo giác.

 

Diệp Phi giống như đã biến mất, không còn tồn tại trong tầm mắt của Sậu Vũ.

 

Nhưng ngay lúc đó, dường như Sậu Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của Diệp Phi đang quanh quẩn ngay ở bên cạnh cô ta chứ anh chưa hề đi xa.

 

Thạc Thử kêu lên: “Cẩn thận!”

 

Một loại cảm giác lo lắng bỗng xuất hiện trong đầu Sậu Vũ.

 

Sâu Vũ không kịp tránh né, cũng không có tốc độ di chuyển nhanh như Diệp Phi.

 

Cô ta không nhìn thấy gì nên chỉ có thể dựa vào cảm giác, vội vàng dùng kiếm đưa lên muốn chém Diệp Phi.

 

“Keng!”

 

Âm thanh không lớn, giống như là một cơn gió thổi qua nhưng tiếng vang lại dội lại khiến người ta thét lên vì quá chói tai.

 

Diệp Phi dùng đao chặn đứng chiêu thức của Sậu Vũ.

 

Chỉ dùng một chiêu mà đã hạ được cô ta rồi! Cả người Sậu Vũ giống như bị tàu hỏa cán qua vậy, cô ta bị văng ra xa khoảng 5, 6 mét.

 

“Hộc!” Sậu Vũ bị văng ra xa va trúng một hòn núi giả, phần lưng của cô ta vô cùng đau nhức, sau đó cô ta phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

 

“Vèo!” Không chờ cô ta tỉnh táo lại, Diệp Phi không biết từ đâu đã lao tới mà không hề phát ra một tiếng động.

 

Một đao dứt khoát lại chém xuống.

 

Đọc truyện chữ Full