DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 1

Chương 1 “Tân Vũ Phong, hôm nay cậu phải ly hôn với Yến Vân!”

“Đồ ăn hại, vô tích sự như cậu ở rể ba năm, khiến nhà họ Lâm chúng tôi mất hết mặt mũi rồi”

“Nuôi một con chó còn có ích hơn cậu!

Cút ra ngoài đi!”

Khách sạn Hilton, trong một phòng bao sang trọng.

Đông đảo họ hàng nhà họ Lâm nhìn một thanh niên ăn mặc giản dị, liên tục mắng mỏ.

Tân Vũ Phong đối diện với vô số lời cay nghiệt, vẻ mặt cay đắng vô cùng Dù thế nào anh cũng không ngờ, anh lại phải chịu sự đối xử thế này vào chính ngày kỉ niệm kết hôn ba năm của mình.

Một lúc lâu sau, Tân Vũ Phong quay đầu, nhìn về phía một cô gái xinh đẹp vô cùng, mở miệng hỏi: “Yến Vân, em nghĩ thế nào, em cũng muốn ly hôn với anh sao?”

Đối mặt với câu hỏi này, Lâm Yến Vân im lặng.

Hôn lễ ba năm trước chấn động cả thành phố.

Đệ nhất mỹ nhân Lâm Yến Vân của Dương Hải, không ngờ lại gả cho một thằng nhóc nghèo Với gương mặt xinh đẹp và gia thế của Lâm Yến Vân, người theo đuổi cô có vô số, trong đó có cả những cậu ấm gia tài bạc tỷ, gia thế hiển hách.

Ai mà ngờ được rằng, ông cụ Lâm trước.

khi qua đời lại bắt Lâm Yến Vân gả cho Tân Vũ Phong Lúc đó, Tân Vũ Phong mới vừa trở về, nghèo rớt mùng tơi, lại không quyền không thế.

Bởi vì hôn lễ đó, Lâm Yến Vân trở thành trò cười của toàn bộ Dương Hải.

Một đóa hoa nhài vừa đẹp vừa thơm, vậy mà lại phải cảm vào một bãi phân trâu Ông cụ Lâm tùng nói, Tân Vũ Phong là rồng là phượng ẩn mình, chắc chẳn sẽ có ngày lên như diều gặp gió, một bước lên trời Nhưng mà ba năm qua, cả ngày Tần Vũ Phong chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm, bưng trà rót nước, không hề giống chồng cô mà giống một người giúp việc hơn Họ hàng trong gia tộc đều nói xấu sau lưng, đến giờ thì châm chọc khiêu khích ngay.

trước mặt Tân Vũ Phong luôn.

Lâm Yến Vân cũng thường xuyên oán giận trong lòng, không hiểu tại sao ông nội lại bắt mình lấy một tên vô dụng như vậy.

“Tân Vũ Phong, chúng ta không hợp.

nhau!”

Cô läc đầu, giọng nói có chút lạnh lùng.

“Tại sao? Là anh làm gì không tốt sao?”

Tân Vũ Phong không nhịn được hỏi.

“Anh vẫn không hiểu à?”

Ánh mắt Lâm Yến Vân ngập tràn sự thất vọng: “Tân Vũ Phong, tôi không quan tâm anh nấu cơm có vừa miệng hay không, không quan tâm quần áo anh giặt có sạch sẽ không! Tôi cần một người chồng, chứ không phải là một người hầu!”

“Bạn thân đi ăn với nhau, bọn họ lái Mercedes-Benz, BMW, tôi chỉ có thể chen chúc trên tàu điện ngầm!”

“Bạn học họp mặt, bọn họ xách túi LV, Chanel, còn tôi chỉ có thể xách túi hàng vỉa hè!”

“Ngày lễ ngày tết, đồng nghiệp đi du lịch Maldives, còn tôi chỉ có thể ở nhài”

“Tân Vũ Phong, anh biết tôi muốn cái gì không?

“Thứ tôi muốn không phải là sự dịu dàng của anh, mà là ánh mắt hâm mộ của người khác, được mặc lễ phục cao cấp, đeo túi Hermes, ngồi trong một chiếc xe sang trọng!”

Giờ phút này, cuối cùng Lâm Yến Vân cũng trút hết toàn bộ sự uất ức ba năm qua ra.

Tân Vũ Phong đối xử với cô rất tốt, chăm.

sóc rất cẩn thận, trước giờ chưa bao giờ bắt cô làm việc nhà.

Nhưng mấy thứ đó không phải là thứ mà cô muốn.

Cô không cho rằng mình là người ham hư vinh, chỉ là Tân Vũ Phong quá không có chí tiến thủ.

“Haiz…”

Tân Vũ Phong thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, mở miệng nói: “Thật ra… Tất cả những thứ em muốn, anh đều có thể cho em”

Nghe anh nói thế, Lâm Yến Vân còn chưa mở miệng, mẹ vợ Dương Nguyệt Dung bên cạnh đã lao đến, chỉ thẳng vào mặt anh chửi ầm lên “Thăng nhóc thối kia, cậu không có bãng cấp gì thì lấy gì để mang lại hạnh phúc cho.

Yến Vân? Đi giao thức ăn hay là làm bồi bàn?”

“Lúc đầu là ông cụ hồ đồ, để thằng cóc ghẻ như cậu đến ăn thịt thiên nga! Ngày hôm nay, tôi nhất định phải sửa lại sai lầm này, cậu phải ly hôn với Yến Vân ngay bây giờ, ngay lập tức, đừng làm ảnh hưởng đến con bé nữa.”

Lời mẹ vợ nói cực kì chói tai, cực kì không tốt, hoàn toàn không để lại cho Tân Vũ Phong chút mặt mũi nào.

Họ hàng thân thích xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt hả hê chờ xem kịch vui.

Lúc này, khóe miệng Tần Vũ Phong lộ ra nụ cười khổ.

Cuối cùng thì tình cảm suốt ba năm qua cũng không thắng nổi tiền bạc.

Nhớ năm đó, anh tung hoành thiên hạ, là chiến thần độc nhất vô nhị Một lời là có thể phán sinh tử, một câu là có thể san bằng bốn phương tám hướng.

Cho dù là chư hầu quyền thế, hay là nhà giàu số một số hai thì đều muốn thần phục anh.

Bao nhiêu vương tộc quyên quý muốn gả con gái cho anh, cho dù làm vợ bé cũng vui lòng.

Chỉ cần Tân Vũ Phong mở miệng, đừng nói là xe sang, cho dù là tài phú ngập trời cũng dễ như trở bàn tay.

Ai ngờ bây giờ anh lại bị coi thường, ghét bỏ, bị coi là một thằng nghèo.

“Yến Vân, vậy em cảm thấy tuýp đàn ông thế nào mới xứng với em?” Tân Vũ Phong nhìn cô hỏi.

“Cái này…”

Lâm Yến Vân do dự chút.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ, trên màn hình treo bên ngoài một tòa cao ốc chọc trời bồng phát một tin tức vô cùng đặc biệt.

Không chỉ ở đây, mà toàn bộ đất nước, tất cả màn hình TV đều xuất hiện hình ảnh tương tự.

“Tổng chỉ huy của đội quân Tham Lang, Triệu Thiên Lãng, chiến công hiển hách, chỉ huy ba quân!”

“Hôm nay thông báo khắp thiên hạ, đặc biệt phong là “chiến thần Tham Lang”!”

Tin tức nặng ký này truyền khắp tất cả cả các ngõ ngách của Đại Ninh!

“Trời ạ, có người được phong làm chiến thần kìal”

“Triệu Thiên Lãng vẫn chưa tới 30 tuổi nhưng đã lập được vô số chiến công, có thể nói là lưỡi dao sắc bén của đất nước.”

“Lần này trao quân hàm, quả đúng là xứng với thực lực.”

Trong phòng, người nhà họ Lâm sợ hãi than liên tục.

Rất nhanh, màn hình TV lại chuyển cảnh, biến thành sa mạc ở vùng biên giới.

Một thanh niên mặc quân phục, kiêu ngạo đứng thẳng, con ngươi thâm thúy lộ ra tài năng vô tận, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Đại bàng nhìn sói, tài năng vô cùng!

Vẻ mặt của người nhà họ Lâm đều ngập tràn sự sùng bái.

Sự tích truyền kỳ về Triệu Thiên Lãng vô cùng dài, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.

Ánh mắt của Lâm Yến Vân cũng vô cùng kích động, nhìn Tân Vũ Phong nói: “Người đàn ông của Lâm Yến Vân tôi, phải giống như Triệu Thiên Lãng vậy, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, chứ không phải là loại vô dụng như anh!”

Nghe thấy câu nói đó, Tân Vũ Phong trước giờ luôn yêu chiều Lâm Yến Vân bỗng siết chặt tay, ánh mắt hiện lên tia sáng, như thể có sát khí ngút trời trong đó.

“Anh… Anh muốn làm gì?”

Lâm Yến Vân sợ hãi, vội vã lui về phía sau mấy bước.

Từ trong mắt của Tân Vũ Phong, cô như.

thể thấy được núi xác biển máu, còn kinh khủng hơn cả Triệu Thiên Lãng trong TV.

Nhưng rất nhanh, Tân Vũ Phong thu khí thế đó lại, trở về bộ dạng một người bình thường.

Lâm Yến Vân dụi mắt, còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.

Tân Vũ Phong lại ngẩng đầu nhìn về phía TV, cười khổ không thôi.

Không ngờ… đã qua ba năm rồi!

Bại tướng dưới tay anh năm đó, bây giờ đã lên vương lên tướng.

“Triệu thiếu tướng, đầu tiên phải chúc mừng anh, nhưng lần phong tướng này của anh, trong quân đội có rất nhiều người chỉ trích. Có người cho rằng ba năm trước, anh hiến công của chiến thần Thiên Vũ mới có được địa vị như ngày hôm nay! Anh có cái nhìn thế nào về chuyện này?”

Một phóng viên hỏi một vấn đề vô cùng bén nhọn.

Chiến thần Thiên Vũ!

Nghe thấy cái tên này, Triệu Thiên Lãng hơi híp mắt lại, ánh mắt lóe lên.

“Năm đó, Tần Thiên Vũ đúng là có chút bản lĩnh, nhưng anh ta không nghe theo chỉ huy phía trên, ra trận bỏ chạy, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn! Đừng có lấy một kẻ đào ngũ ra để đánh đồng với tôi, anh ta…

Không xứng!”

Từng câu từng chữ, ngập tràn khí phách kiêu ngạo.

Không hổ là chiến thần Tham Lang!

“Triệu thiếu tướng ngầu quái”

“Không biết cô gái nào có phúc được gả cho một anh hùng như vậy nữa!”

Trong phòng bao, người nhà họ Lâm bàn tán sôi nổi.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Hừ, Triệu Thiên Lãng đó chỉ là một tên lừa đời ếng thôi, bốc phét cái gì không biết!”

Mọi người lần theo giọng nói nhìn lại, phát hiện ra người vừa nói chính là Tân Vũ Phong, “Tân Vũ Phong, cậu đúng là to gan, dám coi thường Triệu thiếu tướng?”

“Nếu để Triệu thiếu tướng nghe được.

những lời này, cậu có mười cái mạng cũng không đủ chết đâu”

“Đúng vậy, cậu còn không đủ tư cách để xách giày cho Triệu thiếu tướng ấy chứ!”

Mọi người lại châm chọc khiêu khích anh.

Mà ánh mắt của Lâm Yến Vân cũng tràn ngập sự thất vọng, hoàn toàn hết hi vọng với Tần Vũ Phong.

“Tân Vũ Phong, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Giọng nói của cô cực kì lạnh lùng, xa cách ngàn dặm.

Tân Vũ Phong há miệng, định nói gì đó.

“Cạch!”

Đột nhiên, cửa phòng bao mở ra.

Một người đàn ông to lớn mặc quân phục, sừng sững như núi xông vào, ánh mắt sắc bén như đao nhìn quét qua mọi người.

Cho dù ở rất xa cũng có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc của người đó.

“Ai vậy, có hiểu quy củ không đấy? Dám xông vào bữa tiệc của nhà họ Lâm chúng tôi, mau cút ra ngoài đi!”

Thân là cậu lớn nhà họ Lâm, Lâm Tử Hiên vỗ bàn quát lớn.

“Bốp!”

Lâm Tử Hiên bị đánh đến sững dờ, không thể tin được nhìn bố mình: “Bố, bố già rồi nên lẩm cẩm à, đánh con làm gì?”

“Thẳng mất dạy!”

Lâm Đông Hải tức giận lườm hẳn ta một cái, khẽ nói: “Mày không nhìn thì xem người ta đang mặc cái gì, là quân phục, người ta là Hổ Úy ngũ phẩm đấy!”

Nghe ông ta nói thế, Lâm Tử Hiên lập tức sợ hãi, lúc này mới nhận ra trên cầu vai của người đàn ông vừa xông vào có thêu một con mãnh hổ, tôn quý vô song.

Hổ Úy ngũ phẩm, thống lĩnh vạn người.

Tuyệt đối không phải là người mà nhà họ Lâm có thể đắc tội.

Lâm Đông Hải lập tức cúi đầu khom lưng, đi tới trước mặt Hổ Úy kia, dè dặt hỏi: “Thưa ngài, không biết ngài đến đây là có chuyện gì? Nếu cần gì ở nhà họ Lâm chúng tôi thì cứ nói ạ!”

Thái độ của ông ta cực kì khiêm tốn, chỉ hận không thể quỳ xuống liếm giày người ta luôn.

Ai ngờ sau đó, Hổ Úy kia lại sải bước, đi qua Lâm Đông Hải kia, tiến về phía trước.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Hổ Úy, không biết anh ta định đi đâu.

Dưới cái nhìn của bao nhiêu người.

Hổ Úy kia dừng lại trước mặt Tân Vũ Phong.

“Kì lạ, anh ta đến tìm Tân Vũ Phong sao?”

“Không thể nào! Sao tên vô dụng đó có thể quen một người máu mặt thế này được?”

“Chẳng lẽ… Cậu ta đắc tội với Hổ Úy, cho nên người ta qua đây hỏi tội?”

Lúc mọi người đang đoán già đoán non, Hổ Úy kia làm một động tác khiến tất cả mọi người đều bất ngờ”

“PhichI”

Hổ Úy quỳ một chân xuống đất, cúi người, vẻ mặt vô cùng sùng bái kính trọng, hét lớn!

“Mạt tướng Tiêu Mặc Chiến, bái kiến chiến thần!”

Đọc truyện chữ Full