DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 2

Chương 2 Chiến thần?

Nghe thấy từ này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, thật sự không dám tin vào tai của mình.

Phải biết là cả Đại Ninh này chỉ có tổng cộng mười vị chiến thần thôi, mỗi vị đều thống lĩnh trăm vạn quân, là nhân vận oai phong một cõi.

Nhưng không ai có thể ngờ được rẵng, đường đường là Hổ Úy ngũ phẩm lại gọi một tên vô dụng là “chiến thần”.

“Trời ạ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Ngoài Triệu Thiên Lãng vừa mới thăng cấp thành chiến thần ra thì chiến thần trẻ tuổi nhất cũng hơn 40 tuổi rồi! Tân Vũ Phong mới hơn 20 tuổi, sao có thể là chiến thần được?

“Không đúng, ba năm trước chiến thần Thiên Vũ biến mất một cách kì lạ, hình như người đó cũng vô cùng trẻ tuổi”

“Ha ha ha… Mọi người nghĩ tên vô dụng Tân Vũ Phong này là chiến thần Thiên Vũ bách chiến bách thẳng sao? Đúng là buồn cười mài”

“Nếu cậu ta là chiến thần Thiên Vũ thì sao lại ở rể nhà họ Lâm chúng ta, còn ăn bám tận ba năm?”

Đám người nhà họ Lâm cứ anh một câu, tôi một câu, hoàn toàn không coi Tân Vũ Phong ra gì.

Nhưng hành động của vị Hổ Úy trước mặt lại khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kì lạ.

Tân Vũ Phong cúi đầu nhìn Tiêu Mặc Chiến: “Ba năm trước, tôi đã rút lui rồi, cậu không cần quỳ với tôi nữa!”

“Chiến Thần, không lâu trước, ngoại tộc ở phía bắc gây náo loạn, chiến tranh lại xảy ra rồi, tình hình ở tiền tuyến đang vô cùng khẩn cấp! Ngài về đi, nếu không có ngài trấn giữ, biên giới phía bắc sẽ gặp nguy hiểm mất”

Tiêu Mặc Chiến vô cùng lo lắng, giọng điệu cùng thành khẩn vô cùng.

Nhưng ánh mắt của Tân Vũ Phong vẫn vô cùng hờ hững, anh lạnh lùng mở miệng “Ba năm trước, tôi dẫn trăm vạn đại binh phá hủy thủ đô của nước , Đế Thống nghe lời gièm pha, sợ tôi công cao át chủ nên phát mười hai kim bài bắt tôi trở về, sau đó dùng tội danh không chứng cứ để cách chức tôi!”

“Giờ tôi đã giải ngũ rồi, chỉ muốn yên ổn qua ngày, bảo vệ tình cảm chân thành quanh mình thôi. Còn chiến loạn biên giới gì đó, có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Cậu, trở về đi!”

Tân Vũ Phong hạ lệnh đuổi khách, giọng điệu sắc bén, không có bất kì đường lui nào.

Tiêu Mặc Chiến biết tính cách của anh, anh sẽ không thay đổi quyết định, cho nên cuối cùng anh ta đành đứng dậy, yên lặng rời khỏi phòng bao.

Tuy Tiêu Mặc Chiến đã rời khỏi, nhưng trong lòng mỗi người nhà họ Lâm đều như dậy trào sóng lớn, kinh ngạc sững sờ.

Ba năm trước, biên giới phía bắc xảy ra biến động.

Chiến thần Thiên Vũ thống lĩnh trăm vạn đại quân, tập kích bất ngờ, không những có thể dẹp yên phản loạn mà còn đưa quân đến thẳng thủ đô của nước địch.

Nhưng ngay đêm trước hôm chiến thẳng trở về, chiến thần Thiên Vũ đột ngột mất tích, chẳng biết đi đâu.

Có người nói anh đã chết, có người nói anh trốn tránh nước địch, cũng có người nói anh trở thành lính đào ngũ…

Sau đó, Triệu Thiên Lãng thay thế vị trí của anh, ấm trọn chiến công hiển hách kia, bắt nước địch cắt đất đền tiền.

Triệu Thiên Lãng còn trẻ như vậy đã trở thành chiến thần Tham Lang cũng là vì công lao trong trận chiến đó.

Ai ngờ hôm nay, thân phận thật của Tân Vũ Phong… lại bất ngờ lộ ra ngoài ánh sáng.

Lúc này, mọi người nhà họ Lâm chỉ cảm thấy da đầu tê rần, kinh hồn khiếp vía.

Ba năm qua, bọn họ châm chọc khiêu khích Tân Vũ Phong, tìm mọi cách chèn ép.

bắt nạt anh.

Nếu Tân Vũ Phong thật sự là chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết, vậy thì nhà họ Lâm bọn họ xong đời rồi.

“Ha ha ha…”

Đúng lúc này, Lâm Tử Hiên đột nhiên cười lớn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Anh họ, anh cười gì vậy?” Có người không nhịn được hỏi.

“Không phải mọi người đều tin đấy chứ?”

Lâm Tử Hiên quay đầu lại nhìn Tân Vũ Phong, vênh váo tự đắc nói: “Thằng kia, kĩ thuật của diễn viên mà mày mời đến tốt đấy, dọa cả bố tao, còn hại tao phải chịu một cái tát!”

“Có điều, câu chuyện của mày cũng hợp lý quá nhỉ? Mày ăn gan hùm mật báo gì mà dám giả mạo chiến thần Thiên Vữ? Chẳng lẽ, mày nghĩ bọn tao đều là lũ ngu à?”

Nghe thấy lời nói của Lâm Tử Hiên, mọi người trong phòng đều bừng tỉnh, lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy, sau đó hùa theo: “Cũng may là anh thông minh, nhìn ra quỷ kế của thắng nhóc này!”

“Bộ quân phục đó giống thật lắm, chắc là mượn đạo cụ từ đoàn kịch nào rồi”

“Chiến thần Thiên Vũ là nhân vật thế nào chứ, ra lệnh một tiếng là có thể điều động cả trăm vạn quân! Tân Vũ Phong nổi tiếng là thắng vô dụng, làm gì có tí khí thế anh hùng nào?”

“Thăng vô dụng này còn không bằng cả con chó ấy chứ. Nuôi con chó, ít nhất còn có thể vãy đuôi mừng chủ, còn cậu ta chỉ biết giả danh lừa bịp thôi!”

Nhất thời, tất cả mọi người nhà họ Lâm đều châm chọc Tân Vũ Phong, Bọn họ đều cho rắng, Tân Vũ Phong muốn “ra oai” nên cố ý tìm một diễn viên, dùng chuyện này để đổi lấy sự kính trọng của mọi người.

Ngay từ đầu, bọn họ đều đã bị dọa rồi.

Người đàn ông kia gọi Tân Vũ Phong là “chiến thần”, đúng là khoa trương mà!

“Đủ rồi!”

Đột nhiên, Lâm Yến Vân quát lớn, gương mặt xinh đẹp đầy sự thất vọng, nước mắt lưng tròng.

“Yến Vân…”

Tần Vũ Phong vươn tay, muốn lau đi giọng nước mắt rưng rưng của cô.

Cô hất tay Tân Vũ Phong ra, bộ dạng hết nói nổi, lạnh lùng mở miệng: “Tần Vũ Phong, tôi không hi vọng xa vời là anh có thể so sánh được với Triệu thiếu soái, chỉ cần anh có 1% bản lĩnh của Triệu thiếu soái thôi, làm một Hiệu Úy là tôi đã hài lòng lắm rồi. Không ngờ… Anh không chỉ nghèo, mà bây giờ còn học được cách lừa gạt người khác nữa. Trước đây ông nội đúng là bị mù nên mới gả tôi cho anh!”

“Yến Vân, em nghe anh giải thích đã…”

Tân Vũ Phong vội vàng mở miệng.

Nếu Tiêu Mặc Chiến đã tìm được anh, vậy thì có giấu diếm thân phận nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Nhịn nhục ba năm, cuối cùng anh cũng.

chuẩn bị ngả bài!

Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ bị người ta xem thường nữa, cũng có thể cho.

Lâm Yến Vân được nở mày nở mặt, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.

“Bốp!”

Ai ngờ Lâm Yến Vân lại giơ tay lên, tát cho Tân Vũ Phong một cái.

Tiếng bạt tai thanh thúy, vang vọng khắp.

phòng.

Tân Vũ Phong ngây người, anh không ngờ rãng Lâm Yến Vân lại ra tay đánh mình.

“Ôi! Yến Vân đánh thật rồi kìa!”

“Phải làm vậy từ lâu rồi mới phải! Thăng vô dụng Tần Vũ Phong này, nhìn là đã thấy thèm đòn rồi”

*Vớ phải một thăng như vậy đúng là khổ cho Yến Vân mà”

Mọi người nhà họ Lâm xì xào bàn tán, vẻ mặt hả hê vô cùng.

âm Yến Vân nhìn phía Tân Vũ Phong, “Tôi đã cho anh cơ hị nhưng anh thật sự làm tôi quá thất vọng. Cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”

Câu chữ tuyệt tình, giống như đao kiếm, đâm thẳng vào tim Tân Vũ Phong, “Anh…”

Tân Vũ Phong há miệng, muốn nói thêm gì đó Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Yến Vân, cuối cùng anh vẫn chọn cách im lặng, xoay người rời khỏi.

Ra khỏi khách sạn Hilton, gió đêm thổi qua, thê lương vô cùng.

Nhớ lại những gì mình từng trải qua, khóe miệng Tân Vũ Phong tràn đầy cay đắng.

Anh cứ tưởng, nếu mình yên lặng bảo vệ Lâm Yến Vân thì có thể khiến cô động lòng, không ngờ… Cuối cùng kết quả lại như vậy.

Đúng lúc này, phía sau anh truyền đến một giọng nói quái gở: *Ôi chao! Đây không phải là tên vô dụng Tân Vũ Phong sao? Tại sao mày không tham gia bữa tiệc gặp mặt của nhà họ Lâm, chẳng lẽ là bị đuổi ra ngoài?”

Tân Vũ Phong nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một thanh niên.

Người này khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, gương mặt dễ nhìn, nhưng vẻ mặt ngập tràn sự kiêu căng, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu có giá trị không nhỏ, vừa nhìn đã biết là một cậu ấm xuất thân giàu có.

“Quách Tuấn Hùng, sao cậu lại ở đây?”

Tân Vũ Phong nhíu mày.

Đây là Quách Tuấn Hùng, cậu ấm nổi tiếng ở Dương Hải, dựa vào thế lực của gia tộc nên hoành hành ngang ngược, rất hay bắt nạt ức hiếp người khác.

Trong một lần tụ họp, Quách Tuấn Hùng biết Lâm Yến Vân, vừa gặp đã yêu.

Lâm Yến Vân được vinh danh là “người phụ nữ đẹp nhất Dương Hải”, đương nhiên không phải nói suông.

Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, không thể soi mói, cho dù đặt trong giới giải trí đầy rẫy người đẹp thì cô vẫn thuộc hạng nhất.

Tiếc là… Không lâu sau đó, ông cụ Lâm lại gả cô cho Tân Vũ Phong.

Rất nhiều cậu ấm ở Dương Hải đều chán nản, đố kị vô cùng.

Nhưng mà sau khi Lâm Yến Vân kết hôn, Quách Tuấn Hùng vẫn không cam tâm, tìm mọi cách dây dưa, đưa tặng rất nhiều quà cáp, nhưng mà Lâm Yến Vân chưa bao giờ nhận, trả lại hết cho gã.

“Tên họ Tân kia, mày có biết… tại sao.

người nhà họ Lâm lại muốn ép mày và Yến Vân ly hôn không?” Quách Tuấn Hùng mở miệng hỏi.

“Vì sao?” Tân Vũ Phong hỏi.

“Rất đơn giản!” Quách Tuấn Hùng vênh váo đáp: “Bởi vì nhà họ Lâm đã đồng ý gả ‘Yến Vân cho tao!”

 

 

Đọc truyện chữ Full