DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 483

Chương 483: Thăm phần mộ của mẹ

“Với chín nghìn cân trên lưng mà anh ta vẫn có thể giết chết được võ trạng nguyên. Thực lực của anh ta quả thực đủ để đứng đầu trong Long bảng”

“Không hổ danh là chiến thần Thiên Vũ của Đại Ninh, anh ta quả thực đã tạo nên một huyền thoại khác.”

Tối hôm qua, Tân Vũ Phong đại náo hôn lễ và bắt Khương Cửu Đỉnh phải quỳ xuống, điều này ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ Để Độ.

Hôm nay, anh lại chặt đầu Hách Quang Minh, có thể sẽ mang lại một tác động mới cho thế giới võ thuật của Để Đô. Nhưng bức màn thực sự chỉ mới bắt đầu được mở ra mà thôi.

“Thưa ngài, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?” Tiêu Mặc Chiến hỏi Tân Vũ Phong ngay sau khi đi ra khỏi phủ Trạng Nguyên.

“Tới phần mộ của Tần phiệt, tôi muốn tế bởi mẹ của mình.” Tần Vũ Phong nói, trong đáy mắt anh lộ ra một tia sầu muộn khó có thể cởi bỏ. Những năm gần đây, anh phục vụ ở biên giới phía Bắc, không có thời gian về thăm mộ mẹ. Không phải là anh không muốn mà là anh không thể. Bây giờ, anh đã giết được Hách Quang Minh, cũng được coi là báo thù cho mẹ mình rồi.

Nhưng trong lòng Tần Vũ Phong biết rõ Hách Quang Minh chỉ là một “con dao” mà thôi, người thực sự cầm dao chính là Tần phiệt và phương phiệt.

Sau nửa giờ, Tiêu Mặc Chiến đã lái xe đến phần mộ của tổ tiên Tần phiệt ở ngoại ô. Nơi đây chôn cất vô số xác chết của tổ tiên Tân phiệt, nên có bảo vệ canh gác rất chặt chẽ.

“Ai, đứng lại”.

“Đây là đất cấm của Tần phiệt. Khi chưa có thông báo thì các anh không được phép vào” Lập tức có một tên bảo vệ chạy tới, nhìn anh chằm chằm nói.

Tần Vũ Phong xuống xe, ánh mắt như dao nhìn lướt qua người bảo vệ.

“Tôi tên là Tần Vũ Phong, có lẽ các anh đã nghe qua tên tôi rồi…” Sau khi Tần Vũ Phong nói xong thì người bảo vệ hung hăng lúc nãy đột nhiên dừng lại.

Sau cơn một đêm phong ba như đêm qua thì làm sao bọn họ lại không biết đứa con trai bị bỏ rơi và bị đuổi khỏi gia đình hồi đó đã trở lại chứ. Cũng đã trở thành chiến thần rồi.

“Tôi đến tể bái mẹ của mình, những ai chặn tôi thì đều phải chết” Tần Vũ Phong tàn nhẫn nói ra, sau đó sải bước đi về phía nghĩa trang.

Bảo vệ không một ai dám ngăn cản, bọn họ lập tức lui về phía sau, đồng thời lặng lẽ lấy điện thoại di động ra báo cáo sự việc cho cấp trên.

Trong nghĩa trang có rất nhiều cây thông, cây bách xanh tốt tỏa bóng mát. Về quy cách thì nó không kém gì so với nghĩa trang của hoàng gia. Việc bố trí các ngôi mộ cũng hoàn toàn phù hợp với tình trạng cuộc sống của họ.

Phần mộ của các chủ nhân Tần phiệt trước đây đều nằm ở vị trí trung tâm nhất và được người khác ngưỡng mộ. Con cháu trực hệ thì được sắp xếp ở vị trí xung quanh. Còn những người ngoài họ thì được sắp xếp ở tít bên ngoài.

Tần Vũ Phong tìm kiếm trong nghĩa trang, mất hơn mười phút đồng hồ mới tìm được một ngôi mộ hoang ở góc khuất.

Xung quanh phần mộ, cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên bấy lâu nay không ai chăm sóc. Trên bia mộ đó có viết một dòng ký tự nhỏ “Lăng mộ của Thượng Quan Uyển Nhi”.

Thấy vậy, hai mắt Tần Vũ Phong đỏ ửng lên, nước mắt rưng rưng. Người ta nói nước mắt của đàn ông không dễ rơi, đó chẳng qua là vì bạn chưa chạm phải nỗi thương tâm của anh ta mà thôi. Nếu không có Vân Tú Anh sẵn sàng hy sinh bản thân mình làm nô lệ, thì có lẽ xương cốt của mẹ anh đã bị ném vào nơi hoang dã nào đó rồi.

“Bịch!” Hai chân Tần Vũ Phong mềm nhũn, anh khuyụ xuống dập đầu ba cái về phía lăng mộ.

“Mẹ, đứa nhỏ này bất hiếu. Đã nhiều năm như vậy rồi mới có thể gặp được mẹ. Hôm nay con đã báo thù được cho mẹ rồi. Còn về phần Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phương, con nhất định sẽ bắt họ quỳ trước phần mộ của mẹ mà dập đầu sám hối” Tần Vũ Phong nói ra tiếng lòng của mình.

“Rầm rập, rầm rập,… Đột nhiên, có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Tần Vũ Phong lập tức đứng lên quay đầu nhìn lại. Người đến là một người đàn ông trung niên, phong thái uy nghiêm, đoan trang, mặc một bộ đồ sang trọng, trên cổ đeo mặt dây chuyền bằng bạch ngọc, lộ ra thân phận cao quý của ông ta.

Khi nhìn thấy rõ người đó, toàn thân Tần Vũ Phong chấn động, anh tức giận xông lên, trong mắt hiện lên tia máu. Máu trong lồng ngực cũng sôi lên tức thì.

Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, từ kẽ răng bật ra ba chữ: “Tần, Thiên, Vương.”

Đọc truyện chữ Full