DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 484

Chương 484: Giả nhân giả nghĩa

Giọng nói của Tần Vũ Phong ẩn chứa sự tức giận và hận thù.

Trở lại Dương Hải, hai bố con bọn họ có một cuộc trò chuyện ngắn qua điện thoại của quản gia. Nhưng không ngờ hôm nay hai người họ lại gặp nhau tại phần mộ của Thượng Quan Uyển Nhi.

Giờ phút này, Tần Vũ Phong không thể kiềm chế được sự tức giận của mình. Nhưng trong sự tức giận ấy, anh lại thầm kinh ngạc và trong lòng cũng sinh ra một vài cảnh giác.

Tần Vũ Phong vốn định đợi đến ngày Tần phiệt và Thần Nghiêm Vương tổ chức hôn lễ mới xuất hiện trở lại. Nhưng không ngờ Tần Thiên Vương lại chủ động tới đây.

Điều này cũng có nghĩa là Tần Thiên Vương luôn để ý tới từng hành động của Tần Vũ Phong.

Từ việc làm loạn đám cưới của Khương Thiên Tử đến việc đột nhập vào phủ Trạng Nguyên và đến mộ tổ tiên để thờ cúng… Tất cả những điều này ông ta vẫn luôn để ý.

“Lão già, ông đến đây làm gì? Ông đứng trước phần mộ của mẹ tôi mà không cảm thấy xấu hổ sao?”

Người trước mặt là bố ruột của anh, nhưng cũng là kẻ thù lớn nhất của anh. Kể từ thời điểm Thượng Quan Uyển Nhi qua đời cách đây mười tám năm trước thì mối quan hệ giữa hai bố con họ đã đi vào bế tắc rồi, không có cách nào có thể hóa giải được.

“Tần Vũ Phong, đừng tưởng rằng anh lấy được danh hiệu đệ nhất thì muốn làm gì thì làm. Dù sao tôi cũng là bố của anh đấy, là người đã cho anh sinh mệnh. Anh dám gọi bố của mình như vậy sao?”

Tần Thiên Vương nghiêm mặt quát, cứ như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy. Giọng điệu của ông ta như đổ thêm dầu vào lửa, khiến sự tức giận trong lòng Tần Vũ Phong ngày càng lớn.

“Câm miệng” Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ hoe, anh hoàn toàn mất bình tĩnh mà quát lên: “Ông đâu khi mẹ tôi bị thương bầm tím khắp người? Ông đã ở đâu khi tôi bị săn lùng và đói đến mức phải ăn thức ăn thừa? Mấy năm nay, ông và Khương Thạch Phương cùng với hai đứa con ông ăn ngon mặc đẹp. Còn tôi vào sinh ra tử ở biên giới phía Bắc không biết đã bao nhiêu trận, mộ của mẹ tôi thì chôn ở góc của nghĩa trang không ai thèm để ý đến, nếu không có Vân Tú Anh hy sinh thân mình thì mẹ tôi đã trở thành một hồn ma cô đơn rồi.”

“Tần, Thiên, Vương. Ông không xứng đáng làm bố tôi” Tiếng gầm của Tần Vũ Phong vang vọng toàn bộ nghĩa trang.

Rất nhiều hình ảnh hiện ra trong đầu anh lúc này.

Mười tám năm trước, mẹ anh bị đâm vài nhát đao trên người, không những thế còn bị một chiếc xe tải gầm rú chạy qua người khiến máu bắn tung tóe khắp nơi.

Ở biên giới phía Bắc, anh phải lăn lộn trong đống xác người, chỉ cần một chút sơ suất thôi sẽ bị giết chết.

Còn Vân Tú Anh thì phải làm một nô lệ, và cô ấy bị bắt nạt đến mức suýt chút nữa phải trở thành vợ lẽ của Khương Thiên Tử.

Lúc đó, Tần Vũ Phong cảm thấy bất lực và không thể thay đổi được gì. Nhưng bây giờ, anh đã trở thành chiến thần Thiên Vũ rồi, anh nắm giữ quyền hành trong tay và ngang hàng với Tần Thiên Vương. Cuối cùng thì anh cũng đã gầm lên tất cả sự ngột ngạt và tức giận của mình.

Ở phía đối diện, vẻ mặt của Tần Thiên Vương không hề thay đổi, dường như ông ta đã sớm dự liệu được phản ứng này của anh rồi.

“Hồi đó, đúng là tôi mắc nợ anh và Uyển Nhi. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, và bây giờ tôi có thể bù đắp cho anh. Trong những năm này, tôi có thể bồi thường gấp đôi cho anh với những gì mà anh đã phải chịu đựng, tôi sẽ công khai thân phận anh và để anh trở thành người kế vị của Tần phiệt. Tôi thậm chí còn có thể giúp anh sắp xếp một hôn sự. Ngọc Linh Long, con gái của Thần Nghiêm Vương cũng là một sự lựa chọn rất tốt. Nếu có điều gì không hài lòng, anh có thể nói ra” Giọng điệu của Tần Thiên Văn đều đều và có sức thuyết phục.

“Hừ!”.

Tần Vũ Phong giễu cợt: “Ông đừng có đạo đức giả nữa, còn giả làm một người bố quan tâm con của mình. Ông cho rằng tôi không biết gì sao? Chẳng qua ông muốn dùng quyền lực của tôi để trị Tần Thiên Lâm mà thôi. Cái gì mà vinh hoa phú quý, cái gì mà quyền thế… Tất cả những thứ này tôi đều không cần. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu mà thôi”

Đọc truyện chữ Full