DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 1

Chương 1: Thiếu niên trở về

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước.

Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu.

Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối.

Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.

“Tám năm!”.

“Lời mà Diệp Thiên tôi đã nói, đã thề, cuối cùng đã thực hiện được!”.

“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”.

Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao.

Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh đó bước lên tầng cao mới, trở thành gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.

Nhưng tất cả những mộng tưởng của cậu, đều đã bị vỡ vụn một cách vô tình trong một đêm sấm chớp của tám năm về trước.

Nhà họ Diệp ở thủ đô là một gia tộc lớn có lịch sử lâu đời hàng trăm năm, là một trong những gia tộc giàu có đứng đầu thủ đô, trong gia tộc có vô số nhân tài hào kiệt, thế lực mạnh hơn hẳn so với các gia tộc giàu có khác.

Các gia tộc khác gần như đều dựa vào các mối quan hệ đa phương diện như làm ăn kinh doanh, giới quan chức, giới quân đội, v.v.. để phát triển, nhưng nhà họ Diệp thì khác, bọn họ không chỉ có đầy đủ nhân tài trong các lĩnh vực, mà bản thân nhà họ Diệp còn là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt – gia tộc võ thuật.

Các thế hệ nhà họ Diệp luyện võ không phải là ngoại gia quyền thông thường, mà là võ thuật nội gia chính thống, chủ yếu tu luyện nội công.

Trong mỗi một thế hệ nhà họ Diệp, ít nhất có ba, bốn người có tố chất võ thuật bẩm sinh, có khả năng thiên bẩm về luyện võ, thêm vào các giới kinh doanh, chính phủ, quân đội đều có nhân tài, khiến nhà họ Diệp đời đời lớn mạnh, tiếng tăm vô cùng hiển hách.

Còn Diệp Thiên là người con cháu nổi trội nhất trong đời thứ ba của nhà họ Diệp bây giờ, được ông cụ Diệp yêu thương hết mực, nhà họ Diệp cũng coi cậu như một trong những người được chọn làm gia chủ trong tương lai, gửi gắm đầy niềm hi vọng vào cậu.

Diệp Thiên từ nhỏ đã có tài năng xuất chúng, cho dù ở bất cứ phương diện nào đều nổi trội hẳn so với những người cùng thế hệ, hơn nữa cậu có võ công trong người, năm cậu bốn tuổi được bố cậu là Diệp Vân Long đích thân chỉ dạy, trở thành một người tu luyện nội gia quyền.

Tài năng thiên bẩm về võ thuật của cậu được coi là đứng đầu trong lịch sử nhà họ Diệp, em trai ruột của cậu là Diệp Tinh tuy rất xuất sắc nhưng so với cậu vẫn còn kém xa.

Gần như tất cả người nhà họ Diệp đều cho rằng nhà họ Diệp sẽ có một ngôi sao mới nổi lên, tương lai sẽ tỏa sáng trong bầu trời Hoa Hạ, dẫn dắt nhà họ Diệp đi xa hơn và vươn tới tầm cao hơn nữa.

Nhưng trong ngày sinh nhật lần thứ 10 của Diệp Thiên, cậu vui mừng chạy đến trước mặt ông cụ Diệp để đòi quà, ông cụ Diệp là Diệp Sơn luôn yêu thương cậu từ trước đến nay nhưng lại lộ ra biểu cảm lạnh lùng chưa từng có.

Những lời nói tiếp sau đó của Diệp Sơn càng khiến Diệp Thiên sững sờ tại chỗ, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng và ngơ ngác.

“Diệp Thiên đời thứ ba nhà họ Diệp là mối nguy hại của nhà họ Diệp, là nguồn gốc gây rối loạn nhà họ Diệp, phải xử lý theo gia quy!”.

“Tôi lấy thân phận là gia chủ đời thứ 15 của nhà họ Diệp tuyên bố đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Diệp, phế trừ võ công, thu lại toàn bộ tài nguyên, toàn bộ người trong nhà họ Diệp từ già đến trẻ không ai được liên lạc với Diệp Thiên, nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp ngay lập tức!”.

“Đời thứ ba của nhà họ Diệp, chỉ cần một mình Diệp Tinh là đủ rồi!”.

Diệp Sơn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như thể nhìn một mầm bệnh, một tai họa vậy.

Diệp Thiên lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu rõ ràng không biết bản thân đã phạm lỗi gì, cậu đã gây rối loạn nhà họ Diệp lúc nào chứ?

Nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu căn bản không có cơ hội giải thích, người bố ruột Diệp Vân Long luôn thương yêu cậu, hết lòng chỉ dạy cậu lúc này lại ra tay vô cùng tàn nhẫn, phế trừ võ công của cậu.

Sau đó, Diệp Vân Long mặc kệ ánh mắt tuyệt vọng của mẹ ruột Diệp Thiên, đưa Diệp Thiên đã mất hết võ công đến một khu rừng hẻo lánh ở ngoại ô, mặc kệ cậu sống chết, và từ đó không bao giờ đả động đến nữa.

Trong thời đại ngày nay, người luyện võ cổ truyền vô cùng hiếm, phải là người có võ công thiên bẩm mới đủ tư cách tu luyện võ cổ truyền, luyện được nội công, và hiếm có võ giả nào làm được.

Một khi võ giả mất đi võ công, giống như đan điền bị hủy hoại vậy, sẽ mất đi toàn bộ tu vi, cả đời sẽ không thể luyện võ được nữa, điều này đối với võ giả mà nói như một cú sốc mang tính hủy diệt.

Còn Diệp Thiên, mới chỉ 10 tuổi đã bị phế trừ võ công, võ công trong cơ thể mất hết, còn bị bỏ rơi trong khu rừng hoang vu hẻo lánh, điều này không khác gì giết người, không để lại chút đường sống nào.

Cậu không hiểu, cậu phẫn uất, vì sao ông nội yêu thương cậu như vậy lại cho rằng cậu là tội đồ của gia tộc, vì sao một người bố hết lòng bảo vệ cậu, lại ra tay tàn nhẫn với cậu như thế, vứt bỏ cậu không thương tiếc.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ biểu cảm lạnh lùng tuyệt tình của Diệp Vân Long khi ném cậu trong rừng, thậm chí đến từng chi tiết nhỏ nhất cậu cũng chưa từng quên.

Chịu cú sốc tàn nhẫn như vậy, đổi lại là người khác, e rằng đã sớm từ bỏ cuộc sống mà chết đi rồi.

Nhưng Diệp Thiên, trong đêm tối của tám năm trước, một mình chịu sự đau đớn xé ruột gan, dựa vào một gốc cây lớn, nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Vân Long lập lời thề quyết không cúi đầu.

“Diệp Vân Long, những gì tôi học được, thậm chí cả cơ thể này của tôi, đều là ông đã cho tôi, ông phế võ công của tôi, tôi không hận ông, nhưng ơn nghĩa của ông, thì tôi cũng coi như đã trả hết!”.

“Từ hôm nay trở đi, Diệp Thiên tôi không còn chút quan hệ gì với Diệp Vân Long ông nữa, không còn dính líu đến toàn bộ người nhà họ Diệp nữa!”.

“Diệp Thiên tôi xin thề, tôi tuyệt đối sẽ không chết, tôi sẽ tiếp tục dùng cái tên này, sống tốt hơn bất kỳ ai và sẽ đứng ở vị trí cao hơn bất cứ ai!”.

“Sau này, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Diệp các người phải ngẩng cao đầu nhìn, tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận vì những gì đã làm với tôi hôm nay!”.

Cậu nói xong, đấm mạnh một phát lên thân cây, mu bàn tay bị xước chảy đầy máu, máu nhỏ thành giọt xuống đất, nhìn vô cùng xót xa, nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có ngọn lửa trong ánh mắt là đang sục sôi.

Diệp Vân Long nghe thấy lời của cậu, chỉ hơi sững lại chứ không hề quay đầu, rồi lạnh lùng đi tiếp, có lẽ Diệp Vân Long cho rằng Diệp Thiên tuyệt đối không thể sống sót nổi trong tình trạng như vậy.

Kể cả Diệp Thiên có sống được, với cơ thể không còn võ công, một đứa trẻ không nơi nương tựa, nói hơi quá thì có thể trở thành người giàu nhất một vùng, mà đừng nói là giàu nhất một vùng, cho dù là giàu nhất trong Hoa Hạ, đều chưa chắc đủ tư cách để khiến một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Diệp phải coi trọng, chứ đừng nói đến là ngưỡng mộ.

Những lời mà Diệp Thiên nói lúc đó trong mắt Diệp Vân Long hoàn toàn chỉ là những lời nực cười.

Nhưng cho dù là Diệp Sơn hay là Diệp Vân Long, bọn họ có lẽ chưa từng nghĩ đến đứa trẻ 10 tuổi năm xưa bị bọn họ bỏ rơi trong rừng sâu, dồn đến đường cùng, thế mà lại không chết.

Và hôm nay, cậu đã trải qua vô số lần sống đi chết lại, thay da đổi thịt đã thành công quay về.

Nhớ lại khuôn mặt vô cùng ác nghiệt của Diệp Sơn và Diệp Vân Long, khóe miệng Diệp Thiên liền nhếch một nụ cười khẩy.

“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, nhà họ Diệp, chờ khi tôi một lần nữa xuất hiện trước mặt các người, thì biểu cảm của các người nhất định sẽ phong phú lắm nhỉ?”.

Cậu nắm chặt nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, những chuyện ngày xưa cậu cũng tạm thời nén xuống đáy lòng.

“Lư Thành, nơi đây sẽ trở thành nơi đầu tiên để tôi uy danh thiên hạ!”.

Đôi mắt Diệp Thiên lóe sáng, gót chân hơi nhún, cả người cậu liền biến mất.

Đọc truyện chữ Full