DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 2

Chương 2: Ra ngoài ở đi

Khu biệt thự Đào Khê Viên ở Lư Thành.

“Á, cậu là ai thế?”.

Một người phụ nữ xinh đẹp vừa mở cửa ra, nhìn thấy một người ăn mặc rách rưới, trông như ăn mày vậy, lập tức liền giật thót mình.

“Cô Hà, là cháu đây!”.

Người đứng trước cửa chính là Diệp Thiên, cậu nói với vẻ ái ngại.

“Cháu là Tiểu Thiên?”.

Sau khi người phụ nữ xinh đẹp nhìn kỹ một hồi, liền thốt lên, tuy khuôn mặt Diệp Thiên đầy bụi bặm, với lại bộ dạng thay đổi quá nhiều, nhưng bà ấy vẫn có thể nhận ra vài nét quen thuộc.

“Đúng là Tiểu Thiên rồi!”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng gật đầu, vẻ sửng sốt trên mặt người phụ nữ xinh đẹp nhạt đi, thay vào đó là biểu cảm vui mừng.

“Mau vào đi, để cô Hà ngắm cháu cái nào!”.

Bà ấy mặc kệ những bụi bẩn trên người Diệp Thiên, kéo cậu vào trong rồi nhìn từ đầu tới chân.

“Mấy năm không gặp, cháu đã cao thế này rồi à!”.

Diệp Thiên cười nhẹ nói: “Đã sáu năm rồi cô Hà vẫn nhớ hình dáng của cháu, cháu cũng ngạc nhiên đấy!”.

Người phụ nữ xinh đẹp tên là Hà Tuệ Mẫn, là người Diệp Thiên vô tình quen được trong tám năm qua, khi đó Diệp Thiên không có gì cả, vô cùng thê thảm, là Hà Tuệ Mẫn đã giúp cậu, nên cậu luôn ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích trước tấm lòng của Hà Tuệ Mẫn.

“Làm sao mà không nhớ được chứ, năm đó cô lên núi bị lạc đường, nếu không có cháu dẫn đường thì không biết cô có thể ra khỏi đó không ấy chứ!”.

Hà Tuệ Mẫn tươi cười niềm nở, gặp được Diệp Thiên bà ấy cảm thấy rất vui.

“Cô Hà, lần này cháu đến là vì…”.

Diệp Thiên vừa nói, vừa thò tay vào trong ba lô, muốn lấy một thứ gì đó ra, nhưng Hà Tuệ Mẫn lại nhanh tay đặt ba lô của cậu xuống.

“Thôi đừng nói gì nhiều, Diệp Thiên, cháu mau đi tắm rửa đi, để cô đi lấy cho cháu bộ đồ!”.

Bà ấy nói xong liền đẩy Diệp Thiên về phía nhà tắm.

Diệp Thiên không từ chối được, đành cứ thế thuận theo, khi cậu vừa bước đến hành lang, trên cầu thang đột nhiên vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dồn dập, sau đó là tiếng hét thất thanh.

“Á!”.

“Anh là ai, sao anh lại ở trong nhà tôi?”.

Diệp Thiên hơi quay mặt qua, ở phía cầu thang đang có một cô thiếu nữ khoảng 16,17 tuổi đứng ở đó.

Khuôn mặt cô ta không trang điểm, đường nét rất đẹp, cả khuôn mặt sạch sẽ tinh khôi, mái tóc suôn mượt đen nhánh rũ xuống chạm eo, chân xỏ đôi dép lê hoạt hình, lộ ra ngón chân trông rất đáng yêu.

Cô gái cao khoảng một mét rưỡi đến một mét sáu, mặc chiếc váy ngắn màu hồng, đôi chân thon dài trắng muốt, trông rất lôi cuốn.

Một cô gái như vậy nếu là trong trường học chắc chắn sẽ ở cấp độ hoa khôi của trường.

Đôi mắt to tròn hoảng hốt của cô ta lúc này đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

Diệp Thiên không trả lời, Hà Tuệ Mẫn đứng bên cạnh vội vàng đi tới giải thích: “Nguyệt Nguyệt, đây là Tiểu Thiên, không phải ngạc nhiên làm gì!”.

Bà ấy nói xong, quay đầu nói với Diệp Thiên: “Tiểu Thiên, cháu cứ kệ đi, mau đi tắm đi nhé!”.

Diệp Thiên gật đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn cô gái, rồi quay người đi vào trong phòng tắm.

Cô gái đi xuống cầu thang, nhìn Hà Tuệ Mẫn với ánh mắt khó hiểu.

“Mẹ, ai thế mẹ, ăn mặc rách rưới, sao lại đến nhà mình thế?”.

Hà Tuệ Mẫn kéo cô gái vào đến ghế sofa rồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Nguyệt Nguyệt, con còn nhớ trước đây mẹ từng kể với con là mẹ bị lạc đường ở Cán Tây, đi lạc vào sâu trong rừng, và có người đã dẫn mẹ đi ra không?”.

“Là anh ta sao?”.

Cô gái liền hiểu ra, nói với vẻ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, cậu ấy vừa mới tới, chắc là vì cuộc sống không được suôn sẻ nên mới ăn mặc như vậy, con không được khinh thường người ta đâu đấy, cậu bé này tâm địa tốt bụng, là một người rất tốt đó!”.

Cô gái gật đầu, nhưng trong lòng lại vẫn có vài phần coi thường.

Những người mà hàng ngày cô ta tiếp xúc, có ai không phải là con nhà giàu đâu. Cô ta đã bao giờ tiếp xúc với kiểu đàn ông lôi thôi nhếch nhác như vậy đâu chứ?

Nhất là người đàn ông này còn chạy vào trong phòng tắm của nhà cô ta để tắm, nghĩ đến cái cơ thể bẩn thỉu kia là cô ta lại cảm thấy hơi buồn nôn.

“Tiểu Thiên, cô để quần áo của cháu ở đây nhé, cháu ra thì lấy mà mặc!”.

Hà Tuệ Mẫn để quần áo đặt ở vách ngăn phòng tắm, Diệp Thiên ở bên trong ‘vâng’ lên một tiếng.

Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Hà Tuệ Mẫn ngồi trên ghế sofa quay đầu qua nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Tiểu Thiên, tắm xong rồi à? Mấy năm không gặp mà cháu đã trở thành thanh niên đẹp trai rồi đấy!”.

Cô gái ngồi bên cạnh nghe thấy liền tỏ vẻ coi thường.

“Đẹp trai? Bộ dạng như ăn mày của anh ta mà cũng đòi đẹp trai sao?”.

Cô ta không hề coi Diệp Thiên ra gì, đưa mắt nhìn lướt qua một cái, chỉ một cái nhìn lướt thôi đã khiến cô ta sững sờ.

Trước cửa phòng tắm, một cậu thanh niên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang đứng ở đó.

Cậu cao khoảng 1.85m, cơ thể cân đối, đường nét rõ ràng, mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần thụng mà Hà Tuệ Mẫn đưa cho cậu, trông vô cùng nhã nhặn.

Nhất là đôi mắt của cậu, đen nháy sâu hút, như thể thiên hà trong vũ trụ.

Cô gái tự nghĩ bản thân cô ta từng gặp không ít những anh chàng khôi ngô tuấn tú, trong những người theo đuổi cô ta cũng không hề thiếu các anh chàng đẹp trai, nhưng anh chàng trước mặt đây lại là người khác giới đầu tiên chỉ riêng ngoại hình thôi đã khiến cô ta như người mất hồn.

“Cô Hà, cháu vứt quần áo bẩn vào trong thùng rác được không ạ?”.

Khuôn mặt Diệp Thiên nở nụ cười nhẹ, khi cậu nói, lộ ra một khí chất rất đặc biệt.

“Cứ vứt đấy đi, không phải lo!”.

Hà Tuệ Mẫn đứng dậy, chỉ về phía cô gái nói: “Phải rồi Tiểu Thiên, cô giới thiệu cho cháu nhé, đây là con gái cô ta, Tiếu Văn Nguyệt!”.

Tiếu Văn Nguyệt đứng dậy, nở nụ cười lịch sự với Diệp Thiên.

“Chào cô, tôi là Diệp Thiên!”.

Diệp Thiên nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt, giơ tay phải ra. Ánh mắt cậu vô cùng tự nhiên, chứ không hề vì vẻ xinh đẹp của cô ta làm cho thay đổi.

Tiếu Văn Nguyệt hơi ngạc nhiên, tuy cô ta chưa bao giờ đề cao vẻ đẹp của bản thân, nhưng cũng biết bản thân cô ta có sức hút đến cỡ nào, ở trong trường cô ta là hoa khôi được mọi người thừa nhận, không biết có bao nhiêu người mến mộ, số lượng thư tình hàng ngày mà cô ta nhận được từ trong trường hay bên ngoài trường đều đủ để chật một nửa ngăn bàn rồi.

Cho dù là mấy nhân vật làm mưa làm gió trong trường, khi nhìn thấy cô ta đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, luôn tươi cười săn đón cô ta, nhưng trong ánh mắt Diệp Thiên, thứ mà cô ta nhìn thấy chỉ là một vẻ điềm tĩnh, như thể cô ta chỉ là một người bình thường vậy.

“Chào anh!”.

Sau khi hoàn hồn, cô ta mới giơ bàn tay thon dài ra bắt tay với Diệp Thiên.

Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt bắt tay nhẹ một cái rồi buông ra ngay, chỉ là cái chạm tay trong thoáng chốc, khiến Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Anh chàng này đang cố tỏ vẻ kiêu căng à?”.

Tiếu Văn Nguyệt chớp chớp mắt, những người thích cô ta đa phần đều vây quanh cô ta hỏi han, quan tâm nhiệt tình, nhưng cô ta đều không đoái hoài, cho nên liền có một số người lại hành động ngược lại, cố tỏ vẻ kiêu ngạo, chính là để lấy được sự chú ý của cô ta.

Cô ta cũng va chạm nhiều, vô cùng thông minh, nên đương nhiên những chiêu vừa rồi chẳng thể rung động cô ta được, cô ta cho rằng thái độ của Diệp Thiên lúc này chính là đang cố tình thu hút sự chú ý của cô ta.

Tuy bây giờ Diệp Thiên đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng ngay từ đầu cô ta đã không coi Diệp Thiên ra gì. Đừng nói là bộ dạng bẩn thỉu lúc trước của Diệp Thiên khiến cô ta coi thường, kể cả dáng vẻ sạch sẽ của Diệp Thiên đứng trước mặt cô ta đây, cô ta cũng không xem trọng.

Trong mắt cô ta, Diệp Thiên ngoài vẻ bề ngoài ra, những điểm khác đều kém xa so với mấy nhân vật làm mưa làm gió ở trong trường cô ta.

Thời buổi này đẹp trai thì có tác dụng gì, làm kẻ đi theo ăn bám phụ nữ sao?

Cuối cùng thứ mà người ta cố gắng đạt được chẳng phải vẫn là mối quan hệ và gia thế sao? Những người có địa vị cao kia có mấy ai là đẹp trai chứ?

Tuy Diệp Thiên trông rất ưa mắt, nhưng cô ta dựa vào lời của Hà Tuệ Mẫn phán đoán thì Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một kẻ nhà quê, biết đâu lại dựa vào chặt củi, hái rau để kiếm tiền cũng nên, không thể sánh nổi với đám con nhà giàu đang theo đuổi cô ta.

Cô ta làm sao biết được Diệp Thiên gần như không quan tâm đến cô ta.

Trải qua những thử thách sinh tử, vượt qua mọi cảnh khốn cùng, con mắt nhìn người của Diệp Thiên đã vượt qua khả năng của người bình thường, cho dù là cô gái có xinh đẹp đến đâu cũng không thể khiến cậu có chút rung động.

“Cô Hà, lần này cháu đến là định…”.

Cậu quay sang phía Hà Tuệ Mẫn, chuẩn bị nói rõ việc cậu đến đây.

“Được rồi, cháu không cần nói gì với cô đâu, cô hiểu mà!”

Hà Tuệ Mẫn chưa chờ Diệp Thiên nói hết, liền vỗ vào vai cậu, lấy 1000 tệ tiền mặt từ trong túi ra nhét vào trong túi quần Diệp Thiên.

“Tiểu Thiên, số tiền này cháu cứ cầm lấy, nếu muốn mua quần áo hay đồ dùng gì thì bảo Nguyệt Nguyệt đưa cháu đi mua nhé!”.

“Công ty có mấy việc cần cô giải quyết, nên giờ cô phải qua đó một chuyến!”.

“Trước khi cháu tìm được chỗ ở thích hợp, thì cứ tạm thời ở nhà cô đi!”.

Hà Tuệ Mẫn nói một tràng, nói xong liền đi ra khỏi cửa, không để cho Diệp Thiên có bất kỳ cơ hội lên tiếng nào.

Diệp Thiên tỏ vẻ kỳ lạ, cuối cùng cậu đã hiểu ra, Hà Tuệ Mẫn cho rằng cậu đang vô cùng khó khăn, không có nơi nào để đi cả, cho nên vừa cho cậu tiền, vừa bảo cậu ở lại đây.

Cậu cười nhẹ lắc đầu, không biết nói gì luôn, đúng thật, khi cậu vừa đến đây, vẻ bề ngoài nhếch nhác, là ai đi nữa thì e rằng đều sẽ nghĩ vậy.

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp hơi sầm lại, trong lòng cô ta không hề muốn vậy.

“Cái tên trông như ăn mày này không phải sẽ ở nhà mình thật chứ?”.

Nếu để người khác biết có một thanh niên lạ ở nhà cô ta, thì e rằng cả trường sẽ xôn xao lên mất, người khác sẽ nghĩ gì về cô ta chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta vô cùng phản cảm, không kìm được liền bực tức nói: “Diệp Thiên đúng không?”.

“Đây là nhà riêng của chúng tôi, anh mà ở đây thì rất bất tiện, tôi cảm thấy không quen!”.

“Anh ra ngoài thuê nhà mà ở đi!”

Đọc truyện chữ Full