DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 755: Tìm đến

Triệu Lỗi Phong xúc động nói: “Tôi thực sự không vui, tôi đã nói rất nhiều rồi, nhưng không ai chịu thừa nhận điều đó cả, nếu đã như vậy thì tôi xin lỗi, tôi sẽ không buông tha cho kẻ trộm này.”

Triệu Lỗi Phong nói xong liền liếc mắt nhìn những người quản gia này, nhanh chóng chỉ vào quản gia Tần: “Quản gia Tần, mau ra nói cho tôi biết tại sao cháu trai của ông lại có trong tay nhiều vàng như vậy, lại còn là vàng có con dấu của của nhà họ Triệu nữa.”

Sắc mặt Quản gia Tần thay đổi kinh hãi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nghi ngờ hỏi: “Gia chủ, tôi hoàn toàn không hiểu ý của ngài là gì cả.”

“Ông không hiểu ý tôi sao? Tôi đang nói về việc tại sao cháu trai của ông lại có những thỏi vàng của nhà họ Triệu chúng tôi, lại còn định bán chúng?” Triệu Lỗi Phong chậm rãi đến bên quản gia Tần, lạnh lùng nhìn quản gia Tần.

Trên trán Quản gia Tần đổ một tầng mồ hôi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận chuyện này: "Tôi không biết ý của gia chủ là gì, nhưng điều tôi muốn nói là tôi đã làm việc cho nhà họ Triệu nhiều năm như vậy và đã luôn chấp hành đầy đủ bổn phận của mình, nếu tôi làm điều gì không tốt, ngài cứ việc nói, nhưng loại chuyện này tôi tuyệt đối không hề làm.”

Chỉ là khi ông ta nói ra, trong lòng đã trống rỗng rồi, ông ta biết chuyện gì đang xảy ra, nếu cháu trai của ông ta không bị bắt, Triệu Lỗi Phong cũng sẽ không biết chuyện, cho nên trên thực tế, tám chín phần là Bát Ca đã bị bắt rồi, và điều ông ta hy vọng bây giờ là Bát Ca sẽ không khai ông ta ra.

Triệu Lỗi Phong bình tĩnh nói: “Tôi biết ông đang nghĩ gì, không sai, cháu trai của ông hiện tại đang trong tay tôi, hơn nữa cậu ta đã khai hết rồi, hiện tại tôi hỏi ông chỉ là cho ông một cơ hội thôi, nhưng thật không ngờ ông lại già mồm như quản gia Hoàng, nhưng mà không sao…”

Quản gia Tần vội nói: “Ông thả cháu trai tôi ra, tôi muốn nói chuyện với cậu ta, tôi tuyệt đối không tin cậu ta sẽ hãm hại tôi!”

Triệu Lỗi Phong kinh ngạc nhìn Quản gia Tần: “Đến bây giờ mà không vẫn chưa chịu thừa nhận chuyện mình đã làm sao?”

Quản gia Tần hét lên: “Làm sao ông có thể bắt tôi thừa nhận điều mà tôi chưa làm được chứ? Nhất định là có ai đó hãm hại tôi. Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không khuất phục đâu.”

Ông ta nói xong, ánh mắt trực tiếp rơi vào Diệp Vô Phong đang đứng ở bên cạnh, Triệu Lỗi Phong đương nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của ông ta, Diệp Vô Phong thật không ngờ Quản gia Tần lại thông minh như vậy, lúc này còn có thể phản công.

Diệp Vô Phong nhún vai nói: “Ông hơi quá đáng rồi đấy, tôi cũng chỉ là một tiểu quản gia, đừng nói ăn trộm, tôi còn chưa quen đường đi nước bước của nhà họ Triệu nữa đấy.”

Quản gia Tần khịt mũi: “Ai biết được cậu có giả vờ hay không. Dù sao cậu cũng có động cơ hãm hại tôi. Nếu không phải cậu hãm hại tôi thì là ai được chứ?”

Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: “Chuyện ông làm, thế mà bây giờ lại đổ lên đầu tôi ư?”

Quản gia Tần đột nhiên tức giận nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện này. Tôi trung thành với nhà họ Triệu, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy.”

Nghe thấy lời nói của Quản gia Tần, Triệu Lỗi Phong lập tức lắc đầu, đương nhiên ông ta không biết Quản gia Tần sẽ khăng khăng như vậy, rõ ràng Bát Ca đã nhận tội rồi, nhưng Quản gia Tần vẫn ngoan cố.

Biểu hiện bị oan uổng của quản gia Tần cũng giống thật, Triệu Lỗi Phong vỗ tay tán thưởng nói: “Đã như thế, vậy tôi sẽ cho cháu trai của ông tới đối chất với ông, tôi muốn xem ông còn muốn nói gì nữa.”

Ngay sau đó hai vệ sĩ đã đưa Bát Ca lên, khi Bát Ca nhìn thấy Quản gia Tần và Triệu Lỗi Phong thì sắc mặt anh ta thay đổi rất nhiều, anh ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức như vậy, anh ta luôn cho rằng mình có thể dễ dàng bán số vàng đó đi và sau đó tận hưởng cuộc sống, nhưng không ngờ chuyện này lại chuyển biến lớn như thế.

Anh ta thực sự đã bị bắt, và anh ta không biết tại sao anh ta đã rời khỏi Tây Sơn rồi mới ra tay với số vàng kia, thế mà vẫn bị bắt.

Triệu Lỗi Phong nhìn biểu hiện của Bát Ca, đột nhiên nở nụ cười: “Không phải cậu luôn tò mò vì sao đã chạy đến Úc Kim mà vẫn bị bắt trở lại sao, tôi có thể nói cho cậu biết, gia tộc của Úc Kim cũng có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Triệu.”

Diệp Vô Phong đột nhiên nhận ra đây là một thông tin rất tốt, hiện tại Triệu Lỗi Phong đã tự mình nói ra, anh cũng không cần điều tra gia tộc bên Úc Kim nữa.

Triệu Lỗi Phong cười nói: “Cho nên bây giờ cậu rất hối hận đúng không, sớm biết vậy thì đã đi xa hơn một chút đúng không? Nhưng không thành vấn đề, lần này cậu có thể đi bao xa tùy ý, tôi sẽ cho người của tôi đưa cậu đi, đáp ứng nguyện vọng của cậu, nhưng trước đó, cậu phải khai ra đồng phạm của mình.”

Bát Ca nghe xong lập tức chuyển sự chú ý về phía Quản gia Tần, đương nhiên anh ta nhớ rõ Quản gia Tần đã làm chuyện này với anh ta, ý tưởng này là do chính Quản gia Tần đề xuất.

Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của Quản gia Tần, nhất định là biết mình sắp chết, nhưng anh ta vẫn nghiến răng nghiến lợi, anh ta biết lúc này chỉ cần khai ra Quản gia Tần là có thể sống, nếu không sẽ bị gϊếŧ chết.

Vì vậy, cuối cùng anh ta chỉ vào Quản gia Tần và nói: “Là ông ta, ông ta bảo tôi làm việc này, còn bảo tôi đem vàng đi bán, nói rằng làm ăn như vậy sẽ chia ba, bảy.”

Triệu Lỗi Phong vỗ tay tán thưởng: “Không tồi, chia ba bảy, xem ra là quản gia Tần ba, cậu bảy, kiếm cũng được kha khá đấy. Tôi nhớ mấy thỏi vàng mà Bát Ca bán ra lúc đó là 30 cân, khoảng 10 triệu và cậu có thể tự mình kiếm được 7 triệu, không tồi, cậu có thể làm một lần mà đã kiếm 7 triệu rồi.”

Quản gia Tần lúc này mới ảm đạm nhìn Triệu Lỗi Phong: "Gia chủ, nếu ông thật sự tin lời hắn nói, tôi đương nhiên không có gì để nói nữa, nhưng xin ông hãy tin rằng tôi trung thành với nhà họ Triệu, cho dù ông có gϊếŧ tôi, tôi cũng sẽ nói như vậy, rốt cuộc cháu trai tôi bị ai mê hoặc thì tôi không biết, nhưng chuyện này đúng là đang vu oan hãm hại tôi.”

Quản gia Tần sau khi nói xong vẫn rất kiên định, Triệu Lỗi Phong có chút nóng nảy, không ngờ Quản gia Tần lại kiên định như vậy.

Nhưng lúc này, ông ta không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp rút súng lục ra, sau đó đối mặt với Quản gia Tần.

Quản gia Tần tức giận nói: “Nếu gia chủ thật sự muốn gϊếŧ tôi, thì hãy gϊếŧ đi, nhưng tôi chỉ mong trước khi chết có thể làm một chuyện.”

Triệu Lỗi Phong tò mò nhìn Quản gia Tần, nhưng vẫn nói: “Vậy ông muốn làm gì?”

Quản gia Tần đi đến trước mặt Bát Ca, lúc này Bát Ca chỉ biết khúm núm, không dám làm gì, nói gì cũng không dám, anh ta biết lần này là do mình đuối lý.

Quản gia Tần nhìn Bát Ca: “Nói xem, rốt cuộc ai đã bảo cậu hãm hại tôi như thế này?”

Bát Ca trừng mắt, nhưng vẫn không biết tại sao Quản gia Tần lại nói như vậy, rõ ràng chính ông ta đã nói mình làm chuyện đó mà.

Đọc truyện chữ Full