DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 756: Sự tàn nhẫn của quản gia Tần

Nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Quản gia Tần, anh ta biết Quản gia Tần vẫn đang muốn tranh thủ, nhưng càng như thế này, Bát Ca càng cảm thấy lời mình nói là đúng, chỉ cần khai Quản gia Tần ra là có thể sống và đi bất cứ nơi nào anh ta muốn.

Anh ta mỉm cười, định châm biếm Quản gia Tần vài câu, nhưng một cơn đau nhói ập đến, lúc này anh ta mới nhận ra một con dao găm đã cắm vào trái tim mình, anh ta trợn tròn mắt nhìn quản gia Tần, quản gia Tần lãnh đạm nói: “Tao là cậu của mày, thế mà mày dám hãm hại cả cậu của mày, người như mày không còn là con người nữa, nếu không gϊếŧ mày, mày ở lại thế gian này cũng chẳng có ích gì.”

Sau khi làm xong những việc này, Quản gia Tần quay đầu nhìn Triệu Lỗi Phong, ông ta biết cái chết đang cận kề mình, nhưng ông ta cũng biết sau khi làm xong chuyện này, ông ta vẫn sẽ còn một cơ hội sống, bây giờ còn phụ thuộc vào việc Triệu Lỗi Phong có buông tha cho ông ta hay không.

Đương nhiên, trong lòng ông ta cực kỳ căm hận Bát Ca, nếu không có Bát Ca, ông ta cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cũng không cần nhẫn tâm làm ra quyết định thế này.

Ông ta hiện tại ngay cả tính mạng của chính mình cũng gặp nguy hiểm, đương nhiên không thể nào nghĩ cho Bát Ca được.

Triệu Lỗi Phong hít sâu một hơi: “Thực sự rất tàn nhẫn. Quản gia của tôi còn có người tàn nhẫn như vậy khiến tôi thực sự lo lắng đấy, ông vẫn nên chết đi.”

Triệu Lỗi Phong chĩa súng về phía Quản gia Tần, nhưng Quản gia Tần lại nhắm mắt đối mặt với cái chết một cách rất bình tĩnh.

Nhưng đợi một lúc lâu, ông ta mở mắt ra và thấy Triệu Lỗi Phong đã cất khẩu súng lục đi.

Diệp Vô Phong ở một bên nhìn tất cả những thứ này, thật muốn tán thưởng hành vi của Quản gia Tần, tuy rằng ông ta gϊếŧ chết Bát Ca, như vậy thì sẽ mất đi bằng chứng, hơn nữa từ đầu đến cuối, Quản gia Tần vẫn luôn một mực cho rằng mình đã bị hãm hại, và hiện tại Triệu Lỗi Phong không tìm được bằng chứng nào chứng minh Quản gia Tần là nội tặc cả.

Tất cả những chuyện này diễn ra trong thời gian rất nhanh, thế mà Quản gia Tần có thể nghĩ ra cách giải quyết trong thời gian nhanh như vậy, thật sự không tồi.

Chuyện này coi như đã trôi qua như thế, Triệu Lỗi Phong cũng phẩy tay ra hiệu cho tất cả quản gia lui xuống, thi thể đương nhiên sẽ có người đến xử lý.

Chỉ là lúc Diệp Vô Phong rời đi, lão Mộ vẫn luôn đi theo bước chân của anh, vừa đi ra khỏi đại sảnh, lão Mộ cũng đi theo, đương nhiên, Diệp Vô Phong cũng đi chậm lại.

Anh biết lão Mộ hẳn là có chuyện muốn nói.

Sau khi lão Mộ đi tới, cười ha hả nói: “Diệp Vô Phong, hiện tại môi trường bên ngoài không tốt lắm, ngày thường cậu hay đi ra ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện mới và người mới nhỉ?”

Diệp Vô Phong cười nói: “Lão Mộ, tôi biết ông muốn nói cái gì. Ông muốn nói chuyện lần trước tôi lợi dụng quyền uy của ông để cứu La Tử Nghiệp đúng không?”

Lão Mộ gật đầu: “Tôi thật sự không ngờ rốt cuộc cậu cũng bại lộ thân phận, cũng không ngờ cậu lại là người của cục Hồng Thuẫn.”

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Vừa rồi bảo tôi qua đó, kỳ thật là để cho ông bố trí lại tất cả phòng ngự trong sân này đúng không?”

Lão Mộ cười nói: “Cậu thật thông minh.”

“Vậy chắc là ông cũng biết thân phận của tôi.” Diệp Vô Phong đương nhiên biết lão Mộ đã phát hiện ra thân phận của anh, nhưng không ngờ lão Mộ lại kiên định như vậy, bố trí mọi vòng vây để trấn áp.

Diệp Vô Phong chỉ bất lực lắc đầu, nhưng anh cũng biết cho dù xảy ra chuyện gì, trước tiên anh cũng phải đột phá nơi này để ra ngoài.

Diệp Vô Phong nhìn lão Mộ, nói: “Vậy chắc ông nên biết, thực lực của tôi mạnh hơn ông, hiện tại ông ở bên cạnh tôi, tôi muốn gϊếŧ ông cũng là một chuyện rất đơn giản.”

Lão Mộ cười ha hả: “Tuy rằng tôi đoán được thực lực của cậu rất mạnh, nhưng lão phu cũng không phải là đồ vô dụng, nếu như dễ dàng bị cậu đánh bại, như vậy thì tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

Diệp Vô Phong nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng vào lúc này, hai người đồng thời ra tay, chưởng về phía nhau.

Ầm!

Hai bên lần lượt lùi về phía sau, Diệp Vô Phong cười nói: “Cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong, thực lực của ông rất mạnh, thậm chí ở toàn bộ Hoa Hạ, đã thuộc về loại cường giả đỉnh phong rồi.”

Lão Mộ lắc đầu: “Cũng chẳng là gì cả, cậu cũng biết, ở Hoa Hạ có rất nhiều cao thủ, như cậu vậy, tuổi còn trẻ đã có loại thực lực này rồi, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”

Diệp Vô Phong lại một lần nữa phi thân lên, lần này anh nắm chặt hai nắm đấm, quyền phong gào thét, phát ra một tiếng nổ vang, tốc độ của Diệp Vô Phong rất nhanh.

Hai tay lão Mộ vẽ một vòng tròn, không ngừng ngăn cản công kích của Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong đương nhiên biết chiêu của lão Mộ là gì, anh có chút kinh ngạc.

Dù sao thì không có nhiều người có thể sử dụng Thái Cực Quyền, đặc biệt là đến mức độ này.

Nhưng dù vậy, Diệp Vô Phong vẫn biết Thái Cực Quyền của lão Mộ có thể là Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân, nhưng dù sao cũng có giới hạn.

Nếu có thể chống đỡ được thì Thái Cực Quyền của lão Mộ sẽ bị phá vỡ.

Diệp Vô Phong khoan thai tung ra một đấm, ngay sau đó lại đẩy lão Mộ ra, anh lại phi thân lên, thu hai tay lại, sau đó nhanh chóng đẩy song chưởng của lão Mộ ra với tốc độ rất nhanh, như là bắn ra một viên đạn đại bác.

Bùm!

Bính Sơn Pháo!

Đây là một chiêu trong Băng Quyền, được sử dụng đặc biệt để phá vỡ Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân.

Vẻ mặt của lão Mộ thay đổi, một cỗ lực lượng cực lớn từ trong song chưởng của ông ta truyền đến, khiến ông ta lui về phía sau, cuối cùng đụng phải bức tường.

Vách tường chấn động rung lên, sắc mặt lão Mộ đỏ bừng, hai tay lần nữa bày ra một chiêu Thái Cực Quyền, ông ta biết nếu như Thái Cực Quyền của chính mình không giải quyết được Diệp Vô Phong, thì trận chiến này khó mà đánh được.

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Lão Mộ, hà cớ gì ông phải làm như thế?”

Lão Mộ lắc đầu: “Cậu nên biết rằng, nhận lệnh của ai thì cũng nên trung thành với người đó, vì tôi đã hứa với gia chủ cũ là sẽ bảo vệ nhà họ Triệu, tôi nói được sẽ làm được.”

Diệp Vô Phong nói: “Vậy thì ông sẽ chết.”

Lão Mộ cười cười: “Chết cũng không thành vấn đề, tôi già rồi, tôi sống đủ rồi, cũng không theo đuổi thứ gì nữa, cho nên dù có thật sự chết ở đây, tôi cũng cảm thấy tốt lắm rồi, ít nhất tôi đã làm được những gì tôi đã hứa.”

Diệp Vô Phong biết lão Mộ nói như vậy chính là định chiến đấu với anh đến chết, nhưng anh cũng cảm giác được sinh mệnh của lão Mộ đang dần dần biến mất.

Anh biết nếu như lão Mộ tiếp tục chiến đấu như thế này, ông ta thật sự sẽ về với cát bụi trong vòng vài phút nữa.

Diệp Vô Phong thở dài một hơi, đang định ra tay, đột nhiên lỗ tai khẽ động, thân thể lăn sang một bên, ngay phía trên chỗ anh vừa đứng có mấy viên đạn bắn xuống đất.

Đọc truyện chữ Full