DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 757: Sai sót

Diệp Vô Phong lộ ra nụ cười khẩy: “Đúng là ngây thơ, ông cho rằng bắn tỉa có thể gϊếŧ được tôi sao?”

Nhưng Diệp Vô Phong cũng biết hiện tại tình huống của anh không tốt, dù sao hiện tại tất cả vệ sĩ đều đã vây quanh anh.

Bị bao vây bởi những tay súng bắn tỉa, anh biết chuyện đột phá ra khỏi nơi này sẽ không hề dễ dàng.

“Thực sự là một chuyện nan giải mà.” Diệp Vô Phong bất lực nhún vai.

Lão Mộ đứng sang một bên nhìn Diệp Vô Phong: “Kỳ thật, tôi thật sự không tới đây đánh một chọi một với cậu, tôi cũng biết tôi già rồi, nếu như tôi không cùng các cao thủ đối chiến với cậu thì tôi sẽ bị cậu gϊếŧ chết thôi.”

Diệp Vô Phong trốn trong một tòa nhà, nghe xong lời của lão Mộ, anh lập tức nở nụ cười: “Chuyện này tôi cũng biết, nhưng không ngờ tốc độ của ông lại nhanh như vậy, lại còn để tôi trở về trước, tôi thật sự tưởng rằng các người thật sự chỉ là muốn xử lý Quản gia Tần thôi đó.”

Lão Mộ cười ha hả: “Chuyện này cũng là thật mà. Quản gia Tần đã làm chuyện vượt quá điểm mấu chốt của nhà họ Triệu, đương nhiên không thể tiếp tục ở lại nơi này.”

Diệp Vô Phong đương nhiên không ngạc nhiên về chuyện này, nhà họ Triệu dù thế nào cũng là một gia tộc lớn, làm chuyện tàn nhẫn như vậy cũng không có gì là lạ.

Anh đã cảm nhận được điều đó, bốn mươi hay năm mươi vệ sĩ đã bao vây tòa nhà nơi anh đang ở.

Lão Mộ thờ ơ nói: “Tuy rằng tôi không biết tại sao cậu mạnh như vậy, còn có thể bất phân thắng bại với tôi, nhưng hiện tại đối mặt với nhiều người thế này, cậu chết chắc.”

Diệp Vô Phong chỉ nhún vai, ai có thể quyết định loại chuyện này chứ?

Tuy nhiên Diệp Vô Phong biết mình quả thực đã hơi sai sót, anh cho rằng Triệu Lỗi Phong sẽ không hành động nhanh như vậy, nhưng anh vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Triệu Lỗi Phong rồi.

Nhưng dù vậy, anh vẫn chỉ lộ ra nụ cười như cũ, chậm rãi bước vào tòa nhà, lấy ra một khẩu súng lục từ dưới chậu hoa.

Anh lạnh lùng nói: “Thật ra, nếu ông đi theo tôi một đoạn nữa sẽ tốt hơn, nhưng ông vẫn là quá nóng nảy, lão Mộ, chẳng lẽ ông không biết nơi này là do tôi quản sao?”

Lão Mộ cau mày, không biết Diệp Vô Phong có ý tứ gì.

Diệp Vô Phong tiếp tục đi lên, chỉ cần tới mấy chỗ khuất là có thể lấy ra vũ khí từ bên trong đó ra, những vũ khí này anh đã giấu khi đi tuần tra đến những nơi này.

Chỉ là đám người lão Mộ vẫn luôn không biết mà thôi.

Lão Mộ tuy rằng không biết Diệp Vô Phong có ý tứ gì, nhưng trong lòng ông ta luôn cảm thấy có chút bất an.

Lúc này Diệp Vô Phong đã lên đến đỉnh tòa nhà, vũ khí của anh đã sẵn sàng, cuối cùng anh cũng tìm thấy một chiếc điều khiển từ xa trên mái nhà.

“Được rồi, xem bây giờ ai sẽ xui xẻo đi.” Diệp Vô Phong cười nhẹ.

Anh nhấn một nút trên điều khiển từ xa, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm và tiếng la hét ở tầng dưới.

Diệp Vô Phong dễ dàng nhìn ra phong cảnh xung quanh, có thể chắc chắn rằng không có tay súng bắn tỉa nào có thể bắn trúng anh ở nơi này.

Sau khi vụ nổ xảy ra, tất cả vệ sĩ đang lao lên lần lượt dừng lại, họ đã tận mắt chứng kiến vụ nổ.

Vụ nổ trực tiếp làm nổ tung bốn, năm vệ sĩ.

Sống chết không biết.

Tất cả đều bắt đầu thận trọng bước lên, đều biết nếu bây giờ không cẩn thận, ngộ nhỡ có bom thì bọn họ sẽ không có cách nào né tránh được.

Hành động của vệ sĩ rất chậm, Diệp Vô Phong biết điều đó, nhưng vẻ mặt của Diệp Vô Phong vẫn rất ung dung thoải mái.

Lão Mộ bày ra vẻ mặt ảm đạm, ông ta không ngờ nơi này ẩn chứa nhiều thứ như vậy, lại ở dưới mũi bọn họ.

Triệu Lỗi Phong lúc này đang đứng ở cửa sổ phòng nhìn cảnh vật phía xa, ông ta biết ở nơi mình đang nhìn đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.

Và ông ta cũng biết rằng trong tình huống bị bao vây như thế này, Diệp Vô Phong tuyệt đối không thể đột phá, nhất là khi Diệp Vô Phong tới mà không có vũ khí gì.

Trong tình huống như vậy, cái chết chính là kết cục duy nhất.

Lão Mộ đã nói, Diệp Vô Phong dù mạnh đến đâu cũng tuyệt đối không thể xông ra khỏi vòng vây mà không có vũ khí.

Và bây giờ ông ta đang chờ tin vui từ lão Mộ.

Nhưng lúc này, bộ đàm được kết nối, giọng nói của lão Mộ truyền đến.

“Gia chủ, chúng ta đã phạm sai lầm. Diệp Vô Phong đã đặt rất nhiều vũ khí trong khu vực thuộc quyền quản lý của cậu ra. Chúng tôi nhất thời không có cách nào hạ gục được cậu ta.”

Triệu Lỗi Phong nghe vậy thì sửng sốt: “Cậu ta cất vũ khí vào lúc nào chứ? Mấy tên vệ sĩ ngày nào cũng tuần tra mà lại để xảy ra chuyện như vậy sao?”

Lão Mộ bất lực nói: “Thật xin lỗi, cậu ta là quản gia, cho nên nếu muốn bỏ một thứ gì đó thì sẽ không có ai nghi ngờ, hơn nữa nơi này thuộc thẩm quyền của cậu ta, cho nên tùy ý ra vào là chuyện bình thường.”

Triệu Lỗi Phong sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy chuyện này không xong rồi, nhanh chóng nói: “Tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì, nhất định phải gϊếŧ chết Diệp Vô Phong!”

Lão Mộ chỉ có thể nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lấy cậu ta.”

Triệu Lỗi Phong nghe xong, nghiến răng nghiến lợi: "Lão Mộ, ông phải bảo vệ chính mình. Nếu có thể để người khác hy sinh thì cứ để, tôi còn muốn cho ông dưỡng lão nữa đấy.”

Lão Mộ cười cười: “Lần này đến lượt tôi phát huy tác dụng rồi, nếu như lúc này tôi lui về phía sau, thật sự sẽ cảm thấy có lỗi với nhà họ Triệu, được rồi, chuyện dưỡng lão cứ để sau hẵng nói, dù sao phải xử lý ổn thỏa chuyện của Cục Hồng Thuẫn trước đã.”

Lão Mộ nhìn những vệ sĩ bên trên đang hết sức cẩn thận, mặc dù như vậy, bom đạn ở xung quanh có thể nổ tung bất cứ lúc nào, làm bọn họ bị thương.

Điều mà lão Mộ không hiểu là Diệp Vô Phong đã mang mấy quả bom từ đâu đến.

Trong nhà Nhà họ Triệu không có nhiều bom như vậy, nhưng nếu mang chúng từ bên ngoài vào, ông ta không khỏi nhớ tới hành động của Diệp Vô Phong.

Mua sắm hai lần!

Lão mộ nhanh chóng nghĩ ra, nếu như Diệp Vô Phong đem đồ vật từ bên ngoài đi vào, cũng chỉ có hai lần đi mua sắm đó.

Nhưng ông ta thật sự không ngờ Diệp Vô Phong lại táo bạo như vậy, nếu lúc đó có người đi lục soát túi đồ của Diệp Vô Phong, thì anh chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Đúng là tài cao gan lớn!

Lão Mộ phản ứng rất nhanh, nhưng ông ta vẫn nghiến răng nghiến lợi, trong tay cầm trường thương, ông ta là một võ giả, so với súng ống thì ông ta quen dùng loại vũ khí cận chiến này hơn, hơn nữa chỉ cần vũ khí cận chiến trong tay, sức tấn công của ông ta còn mạnh hơn cả vũ khí nóng.

Ông ta một mình bước lên, trong khi những vệ sĩ khác lúc này đều kinh ngạc, không ngờ lão Mộ lại dám một mình xông lên.

Triệu Lỗi Phong đã thấy được bản lĩnh của lão Mộ, ông nhanh chóng nói qua bộ đàm: “Đuổi theo lão Mộ!! Các người phải bảo vệ lão Mộ, nếu lão Mộ có gì bất trắc, các người cứ tự sát luôn đi!”

Đọc truyện chữ Full