DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 761: Tóc em đã dài đến eo, lấy em được không? (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Nhiên Nhiên, chúng ta làm việc cùng nhau cũng ba năm rồi, con người cậu ra sao chẳng lẽ tớ không rõ, tin đồn bao nuôi gì đó chắc chắn là giả, nhưng mà mấy ngày nay người đến đón cậu là ai vậy, cậu nhanh giải thích với mọi người đi, ngộ nhỡ khiến lãnh đạo hiểu nhầm thì ảnh hưởng không tốt đến cậu.”

Đào Nhiên mím môi, “Mấy hôm trước, người đến đón tớ là mẹ của bạn trai tớ, hôm trước và hôm qua là chị dâu anh ấy.”

Tiểu Chu nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, “Tớ đã nói mà, cậu chắc chắn sẽ không làm chuyện như thế

Có điều, nhà bạn trai cậu giàu vậy mà cậu vẫn luôn giấu tớ

Nhiên Nhiên, cậu giấu kỹ thật3đấy.” Tiểu Chu sớm đã biết cô có bạn trai, là một quân nhân, còn những thông tin khác cô cũng không rõ lắm.

Đào Nhiên bất đắc dĩ, “Lúc tớ quen anh ấy, tớ còn không biết gia cảnh nhà anh ấy thế nào, hơn nữa cái tớ thích là con người anh ấy, chứ có phải nhà anh ấy đâu, đi rêu rao khắp nơi thì thành ra cái gì nữa?”

Tiểu Chu nghĩ cũng phải, “Có điều, chuyện này cậu cũng nên sớm giải thích rõ ràng với mọi người, có vài người tin vào mấy lời đồn ấy, sau lưng còn nói không ít câu về cậu đấy.”

Đào Nhiên tuy cũng không ưa tin đồn như vậy, nhưng lại không chuẩn bị đi giải thích, chuyện như này càng0tô càng đen hơn mà thôi, “Tin đồn đã thành như vậy, tớ có giải thích cũng chẳng ích gì.”

“Nhiên Nhiên, cậu khờ hả, nếu như cậu không giải thích, người ta sẽ chỉ cho rằng cậu chột dạ

Đến khi tin đồn truyền khắp công ty, cậu có muốn giải thích cũng muộn rồi.” Dáng vẻ Tiểu Chu chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói, ngày thường quan hệ giữa cô và Đào Nhiên tốt nhất, hai người cũng là cặp đôi ăn ý trong công việc, cô thực lòng sốt ruột thay Đào Nhiên.

Đào Nhiên cười, “Nếu tớ giải thích, người ta cũng sẽ nói là tớ ngụy biện, việc gì phải lãng phí nước bọt.”

Tiểu Chu thấy dáng vẻ cô như vậy thì cũng chỉ biết nhăn5mày, thở dài, “Chuyện này nói cho cùng đều là do Lục Minh Hoa, cái tên mới vào này trước đây nhìn vẻ ngoài cũng khá, bây giờ nhìn lại, thật đúng là không phải đàn ông.” “Được rồi, vì một người như vậy mà nổi giận thật không đáng, chúng ta vào làm việc trước đi, nếu bị Giám đốc nhìn thấy lại bị phê bình bây giờ.” Đào Nhiên vốn chẳng hề để tâm, cô hiện giờ chỉ muốn hoàn thành sớm công việc, sau đó đến bệnh viện thăm Cố Dương.

Tiểu Chu quan sát cô, “Nhiên Nhiên, hôm nay tâm trạng cậu không phải vui bình thường nha, có chuyện gì vui à?” Nếu là ngày thường, gặp phải chuyện thể này, Đào Nhiên dù không quan tâm4cũng sẽ không có vẻ chẳng thèm để bụng như vậy.

Cô cười híp mắt, “Có chuyện gì vui đâu, chỉ là bạn trai chị đây về rồi mà thôi.”

Tiểu Chu liền hiểu ngay, “Thì ra là vậy, hỏi sao mặt cậu tươi như hoa thế kia, được rồi được rồi, chúng ta nhanh về phòng làm việc thôi, tranh thủ để cậu về sớm đi gặp bạn trai cậu.”

Hai người quay lại văn phòng như không có chuyện gì, thế nhưng vừa mới ngồi xuống không lâu, Đào Nhiên bị Giám đốc gọi vào văn phòng, Tiểu Chu nhìn thấy mà lo lắng

Đào Nhiên gửi lại có ánh mắt động viên, về chuyện này có không thẹn với lòng, mặc kệ ai đến hỏi thì cũng y như nhau thôi.

Giám đốc9họ Mễ, là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, vô cùng cứng nhắc và nghiêm khắc, nhưng đối đãi với người có bản lĩnh thì lại khá khoan dung.

Anh quan sát Đào Nhiên, xoa xoa mắt, khuôn mặt càng thêm vài phần cứng nhắc, chỉ chỉ vào chiếc ghế, “Ngồi đi.” Đào Nhiên ngồi xuống ghế, “Giám đốc, hôm nay tìm tối để hỏi chuyện dự án ạ?” “Không phải chuyện dự án, tôi có chuyện khác muốn hỏi cô.” Giám đốc Mễ nói với vẻ nghiêm khắc

Đào Nhiên tức thì đoán được, xem ra vẫn là chuyện mấy lời đồn trong công ty.

Quả nhiên, một giây sau liền nghe nghe giám đốc hỏi, “Công ty đồn đại chuyện cô bị bao nuôi là thế nào?” Vì Đào Nhiên có năng lực, nên bình thường anh ta đối xử với cô khá tốt, sự chú ý dành cho cô tự nhiên nhiều hơn so với các đồng nghiệp khác

Mặc dù anh ta không phải là người nhiều chuyện, nhưng có thể nghe được mấy tin tức này cũng không phải là lạ.

Đào Nhiên đem lại lúc nãy cô nói với Tiểu Chu thuật lại lần nữa cho Giám đốc Mễ nghe

Vẻ mặt nghiêm khắc của Giám đốc Mễ có dấu hiệu thả lỏng hơn, “Nếu đã vậy thì tìm cơ hội giải thích rõ ràng với mọi người, đừng để ảnh hưởng đến công việc.”

“Vâng, Giám đốc, tôi sẽ chú ý.” Cô không nói tin đồn là do Lục Minh Hoa truyền ra ngoài, dù sao chuyện này cô không có bằng chứng, giờ nói ra trái lại giống như cô đang hắt nước bẩn lên người ta, đến lúc đó có lẽ còn làm Giám đốc có ấn tượng không tốt về mình.

Đào Nhiên từ văn phòng Giám đốc đi ra, cố tình nhìn thoáng qua Lục Minh Hoa

Người này vẫn vẻ bình tĩnh, chuyên tâm vùi đầu vào công việc, khiến Đào Nhiên không khỏi khâm phục tố chất tâm lý của cậu ta

Làm tổn thương một người phụ nữ xong, vậy mà trong lòng lại chẳng hề có vẻ áy náy chút nào

Có điểu hiện giờ Cố Dương nằm viện, mọi sinh lực của cô đều dồn cả vào anh, cũng không có thời gian để điều tra lại chuyện này, chờ qua một thời gian nữa rồi tính.

Biết trong công ty hiện giờ có không ít người đã nhìn mình “bằng con mắt khác”, hơn nữa cô cũng chẳng muốn thử thách đón nhận ánh mắt của người khác, buổi trưa Đào Nhiên dứt khoát không xuống ăn cơm, mà nhờ Tiểu Chu đem lên giùm mình, cô cũng tranh thủ được thời gian buổi trưa để làm việc.

Nguyên một ngày, trừ thời gian đi vệ sinh, Đào Nhiên gần như không hề ra khỏi văn phòng, rốt cuộc cũng xử đẹp hết mọi việc trước khi tan ca, mấy ngày tới cô sẽ có thể thoải mái hơn một chút rồi

Nhìn thời gian đã gần tới năm giờ rưỡi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về.

Lúc này là giờ tan tầm, trên đường đi cô vẫn đón nhận được không ít ánh mắt hiếu kỳ hoặc là khinh thường, sắc mặt Đào Nhiên không đổi, thong thả bước ra khỏi công ty.

Cô đi siêu thị một chuyến, mua ít thức ăn, nấu cơm xong thì vội đến bệnh viện, cô đã gọi điện trước cho Cố Dương, anh nói chờ cô đến ăn cơm cùng.

Tay phải Cố Dương bị gãy, hoạt động bất tiện, Đào Nhiên phải đích thân đút cơm cho anh ăn, “Mùi vị thế nào?” Đào Nhiên hỏi với vẻ mặt chờ mong, đã lâu lắm rồi cô không vào bếp, cô tự cảm thấy tay nghề có phần thụt lùi

Cố Dương giơ ngón cái lên, “Tay nghề của vợ anh đương nhiên không có gì để chê, một chữ thôi, thích.” Đào Nhiên không vui nhìn anh, “Em giờ còn chưa phải là vợ anh đâu, đừng gọi lung tung.”

Cố Dương cười tít mắt, “Chuyện sớm muộn thôi

Nhiên Nhiên, chờ vết thương anh khỏi rồi, anh sẽ theo em về nhà gặp bố mẹ em nhé

Chúng qua quen nhau đã nhiều năm rồi, còn chưa từng cùng em về nhà, nhạc phụ nhạc mẫu chắc hẳn đã có ý kiến với anh rồi.”

Chuyện này là nhờ Phó Tĩnh Đình hôm nay nhắc nhở anh, nghĩ lại cũng là do anh quá vô tư đến mức vô tâm, anh sớm đã đưa Đào Nhiên về gặp phụ huynh mình, nhưng lại không nghĩ tới chuyện đi thăm bố mẹ cô.

“Được ạ.” Đào Nhiên gật đầu ngay, đây không hẹn mà trùng với ý định của cô

Cô vốn định bàn chuyện này với anh, chỉ có điều mãi chưa tìm được cơ hội mà thôi, giờ Cố Dương chủ động nhắc đến, vậy thì đương nhiên là không còn gì bằng.

“Có điều, nhất định phải chờ vết thương của anh lành hết mới được, em muốn dẫn về một anh chàng đẹp trai” Đào Nhiên nói, cô không muốn để bố mẹ cô biết chuyện anh bị thương

Hai người vốn đã có ý kiến với việc Cố Dương làm lính thường xuyên không về rồi, giờ mà biết công việc của anh còn có tính chất nguy hiểm, chỉ e Cố Dương càng không thể qua nổi cánh cửa của bọn họ.

Cố Dương đương nhiên đồng ý ngay, ăn cơm xong, Đào Nhiên đi rửa bát đũa, sau đó ở phòng bệnh nói chuyện với Cố Dương.

“Cô chú hôm nay không đến thăm anh à?” Đào Nhiên đến đã lâu nhưng không thấy Cố Bác Văn và Phó Tĩnh Đình, thấy hơi lạ mới hỏi anh.

“Anh bảo bọn họ về rồi, khó khăn lắm anh mới có chút thời gian ở riêng với vợ anh.” Cố Dương thản nhiên nói, Đào Nhiên nghe mà đỏ mày đỏ mặt, không vui lườm tên Cố Dương ăn nói không suy nghĩ, nhưng trong mắt cô lại ngập tràn ý cười

Lần này Cố Dương bị thương rất nặng, mấy vết thương trên đầu không tính là gì, nặng nhất là hai phát súng ở phần ngực và phần bụng, suýt chút nữa là lấy mạng anh rồi, lại thêm tay phải bị gãy, lần này anh chí ít cũng phải nằm nhà nghỉ dưỡng ba bốn tháng

Mỗi ngày, ban ngày Đào Nhiên đi làm, buổi tối lại đến bệnh viện với Cố Dương, đôi khi cô ngủ qua đêm trên ghế sô pha trong phòng bệnh luôn

Cố Dương nhìn thấy mà thương, liền bảo người kế thêm một chiếc giường trong phòng để tiện cho Đào Nhiên nghỉ ngơi

Đào Nhiên cũng dứt khoát coi bệnh viện là nhà, thu xếp mấy bộ đồ của mình, vào ở luôn trong bệnh viện.

Đọc truyện chữ Full