DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 762: Tóc em đã dài đến eo, lấy em được không? (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Qua nửa tháng nghỉ dưỡng, vết trầy xước trên mặt Cố Dương đã lành được bảy tám phần, băng quấn trên đầu cũng đã tháo ra rồi.

Khoảng thời gian này, trong công ty vẫn lưu truyền tin đồn về cô, chẳng qua là thay bằng một phiên bản mới, câu chuyện từ cô được bao nuôi đổi thành cô hám tiền, ham hư vinh, tìm một anh bạn trai là thiếu gia nhà giàu

Nhưng mà người nói những lời này có ngưỡng mộ, cũng có ganh tỵ, dù sao thì bạn trai là thiếu gia nhà giàu không phải là ai muốn tìm đều có thể tìm được

Đối với những lời đồn đại này

Đào Nhiên nghe xong thì bỏ qua, không có ý định đi giải thích, nhưng có một phiên bản khiến cô dở khóc dở cười là cô đá anh bạn3trai đi lính kia, ngã vào vòng tay của một thiếu gia nhà giàu

Thậm chí còn có người chạy đến hỏi riêng có chuyện này thật giả thế nào, cách nói không hề khách khí, bị cô đáp trả cho mấy câu, đối phương liền mặt mày u ám bỏ đi, về sau nhìn thấy Đào Nhiên đều đi vòng qua chỗ khác.

Từ đó, mọi người đều biết Đào Nhiên bộ phận Kỹ thuật là một người tính khí nóng nảy, không dễ chọc, mở miệng lại càng lưu loát, mắng người không cần dùng đến lời lẽ thô tục

Cái lợi duy nhất của chuyện này là không ai dám nói xấu trước mặt Đào Nhiên nữa.

Còn về lời đồn đại sau lưng, Đào Nhiên không có thời gian và cũng không có hứng thú đi can thiệp, cô gần đây còn đang0bận việc khác nữa.

Ngày hôm đó, cách giờ tan ca còn có năm phút, Tiểu Chu vốn định thỉnh giáo Đào Nhiên một vấn đề về kỹ thuật, kết quả vừa mới ngẩng đầu, người này đã biến mất không dấu vết

Cô thở dài, phụ nữ ấy à, một khi đã rơi vào bể tình thì chẳng còn bình tĩnh được nữa.

Sau khi tan ca, Đào Nhiên liền lao thẳng đến trung tâm thương mại, trước tiên đi vào cửa hàng mua cho mình một bộ quần áo mới, xong rồi về nhà tắm rửa, thay đồ mới vào rồi cẩn thận trang điểm cho mình một vẻ tinh tế, cầm lấy tủi định ra ngoài liên.

Hết giờ làm, Phan Oánh Oánh về nhà, nhìn thấy Đào Nhiên trang điểm như vậy thì kinh ngạc, “Nhiên Nhiên, cậu định đi hẹn hò đấy5à? Ăn mặc đẹp thế này.” Đào Nhiên cười híp mắt, “Hôm nay tớ phải làm một việc trọng đại.” Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, Đào Nhiên nhịn không được lại thấy phấn khích

Phan Oánh Oánh ngay lập tức hào hứng, “Ồ, việc trọng đại gì? Nói tớ nghe nào.” Đào Nhiên tiếp tục cười híp mắt, “Bí mật.”

Phan Oánh Oánh xùy một tiếng, “Thôi đi, mà này, không phải bạn trai của cậu nằm viện à? Chắc là chưa xuất viện đâu nhỉ, cậu ăn mặc đẹp như vậy định đi hẹn hò với ai?” “Đừng nghĩ mọi được tin từ tớ, tớ sẽ không nói cho cậu biết đâu, chờ tớ làm xong việc này sẽ kể cho cậu nghe sau

Được rồi, sắp tới giờ rồi, tớ đi trước đây.”

“Ừ, cậu là cái đồ trong sắc khinh bạn.”

Từ sau khi4Cố Dương nằm viện, Đào Nhiên gần như bỏ bê ngôi nhà này, cho dù có về nhà cũng là dáng vẻ vội vàng

Có khi liên tiếp mấy ngày liền Phan Oánh Oánh không thấy bóng dáng cô đâu

Nếu không phải ngày nào cũng tám mấy câu trên Wechat, Phan Oánh Oánh chắc sẽ nghi ngờ Đào Nhiên bị mất tích rồi

Đào Nhiên không để ý mấy câu chọc ghẹo của Phan Oánh Oánh, mang giày cao gót vào liền đi ra cửa

Nửa đường có rẽ vào tiệm hoa, mua một bó hoa tươi, xong mới đi đến bệnh viện.

Chẳng ngờ vừa bước đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng cười đùa truyền ra từ trong phòng, cô hơi dừng bước, giấu bó hoa tươi phía sau lưng rồi đi vào, bấy giờ mới phát hiện trong phòng có thêm mấy gương9mặt xa lạ

Cố Dương nhìn thấy cô thì mắt sáng lên, trong mắt thoáng qua vẻ kinh diễm, vẫy tay về phía cô, “Nhiên Nhiên, lại đây, để anh giới thiệu với em, mấy vị này là chiến hữu của anh, đặc biệt đến thăm anh.” Nổi bật đi đầu là Mục Liên Thành, hiện tại anh vẫn là đội trưởng đội tiên phong, cũng là thủ trưởng trực tiếp của Cố Dương

Cố Dương bị thương, đáng lẽ anh phải đến thăm từ lâu, nhưng lúc đó anh lại phải dẫn người đi thực hiện nhiệm vụ, hai ngày nay mới quay về, vừa về liền không nghỉ ngơi mà vội đến thủ đô thăm Cố Dương

Đào Nhiên vẫn để tay sau lưng, mỉm cười nhìn mọi người

Cố Dương giới thiệu từng người với cô, chợt chú ý đến cánh tay cô giấu sau lưng nãy giờ, “Nhiên Nhiên, tay em đang cầm gì vậy?” Ánh mắt Đào Nhiên thoáng qua tia ngại ngùng, nhìn mọi người xung quanh, nghĩ đến chuyện mình muốn làm, cô cắn răng giơ bó hoa tươi ra, là một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, điểm xuyết thêm những cành hoa sao, được bó vô cùng tinh tế.

Mọi người ồ lên một tiếng, nhìn qua Cố Dương với ánh mắt trêu chọc

Cố Dương xấu hổ gãi đầu, anh không ngờ rằng cái Đào Nhiên cầm lại là một bó hoa tươi

Đây vốn dĩ nên là con trai tặng cho con gái, giờ Đào Nhiên đến tặng khiến cho Cố Dương hơi xấu hổ

Cố Dương đang định nhận lấy hoa, thì thấy Đào Nhiên đột nhiên quỳ một chân xuống đất, tay kia giống như làm ảo thuật lấy ra một chiếc nhẫn, Cô nhìn Cố Dương chăm chú, mở lời, “Cố Dương, tóc em đã dài đến eo, anh cưới em được không?” Một cảnh đặc sắc như phim ảnh này làm mọi người hết sức kinh ngạc, đám đông ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt chuyển hướng nhìn sang Cố Dương

Tức thì Cố Dương cũng trở nên mờ mịt bởi hành động này của Đào Nhiên, anh sững sờ nhìn cô

Còn Đào Nhiên thì chăm chú nhìn Cố Dương, chờ anh đưa ra phản ứng.

May mà một chiến hữu trong số đó phản ứng nhanh nhất, đẩy Cố Dương một cái, “Con gái nhà người ta còn đang chờ cậu bày tỏ thái độ kìa, cậu ngơ ngác cái gì?” Cố Dương lấy lại tinh thần, anh lắc đầu trong ánh mắt chờ mong xen lẫn căng thẳng của Đào Nhiên

Ánh sáng trong mắt cô phút chốc bị dập tắt, sững sờ nhìn Cố Dương, vẻ mặt lúng túng

Cố Dương lật chăn ra, khó khăn bước xuống giường, sau đó dùng tay trái không bị thương kéo Đào Nhiên đứng dậy, “Cô ngốc à, chuyện này phải để đàn ông làm.” Nói xong anh quỳ sụp gối xuống đất, do động tác quá bất ngờ nên chạm phải vết thương ở bụng, anh đau đến nỗi nhăn mày, nhưng vẫn cố gắng gượng, anh nắm lấy tay Đào Nhiên

“Nhiên Nhiên, hôm nay anh không kịp chuẩn bị nhẫn cưới, cũng không kịp chuẩn bị hoa tươi, không thể bố trí cho em một hiện trường cầu hôn lãng mạn, nhưng anh vẫn, anh vẫn muốn nói, anh muốn kết hôn với em, em có đồng ý lấy anh không?”

Anh nhìn Đào Nhiên chăm chú bằng ánh mắt thâm tình, lúc nói lời này vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc

Đào Nhiên ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang mang đồ bệnh nhân, quỳ gối dưới đất trước mặt, bỗng nhiên hốc mắt nhòe đi, cô gật đầu dưới ánh mắt trông chờ của mọi người, “Em đồng ý!” Cố Dương cười, định đứng dậy thì chợt phát hiện bản thân vừa mới dùng lực quá mạnh, nên giờ không đứng lên nổi, tức thì xấu hổ vô cùng

Chiến hữu bên cạnh thấy thế vội đưa tay đỡ anh dậy

Cố Dương ôm lấy Đào Nhiên, “Nhiên Nhiên, anh nhất định sẽ dùng cả đời mình để đối xử tốt với em.”

Đào Nhiên cũng ôm lại anh, khuôn mặt thẹn thùng.

Cố Dương lấy nhẫn từ tay Đào Nhiên mới phát hiện có mua nhẫn đôi, “Của em đâu?”

Đào Nhiên móc chiếc nhẫn của nữ từ trong túi ra, Cố Dương nhận lấy, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, “Từ giờ trở đi, em là vợ anh rồi.” Anh toét miệng lộ ra hàm răng trắng, cười như một như đứa ngốc

Đào Nhiên khẽ cười, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay trái của anh.

Sau khi các chiến hữu rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Đào Nhiên và Cố Dương

Đào Nhiên vẫn cúi thấp đầu, không dám nhìn mặt Cố Dương

Cố Dương nhìn mà bật cười, trêu ghẹo cô, “Vừa rồi ở trước mặt mọi người cầu hôn dũng cảm lắm mà, sao giờ lại biết xấu hổ rồi?” “Đừng nói nữa, em đâu có biết chiến hữu của anh đến.” Đào Nhiên nhỏ giọng nói, có vốn định cầu hôn lúc riêng tư thôi, ai mà biết vừa khéo đụng phải chiến hữu của anh

Giờ anh nhớ lại chuyện mình vừa làm lúc nãy vẫn thấy mặt đỏ bừng bừng

Cố Dương kéo cô lại, ôm cô vào lòng, “Cô ngốc, sau này chuyện như thế phải giao cho anh làm, biết không hả?” Cô khẽ hừ, nếu không phải tại cái tên này thường xuyên chậm chạp thì sao cô lại phải chủ động cầu hôn? Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại cười tít mắt, ừ, mặc kệ quá trình ra sao, kết quả cuối cùng khiến cô hài lòng là được.

Đọc truyện chữ Full