DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 161: Tình huống nhạy cảm



"Được rồi, tôi sẽ cởi nó ra." Lê Uy Long hiểu rằng kiểu gì cũng phải làm điều này, nên anh từ từ cởi chiếc quần bệnh viện ra.

Bích Loan nhìn thấy cặp đùi săn chắc của Vĩnh Thiên, trái tim cô bỗng đập thình thịch và khuôn mặt ửng hồng như một quả đào.

"Tôi đã cởi rồi đấy, cô làm gì thì làm!" Lê Uy Long có chút bối rối khi thấy nữ ý tá đang nhìn chằm chằm vào chân mình.

"....." Bích Loan nghe Lê Uy Long nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại được, mặt cô nóng phừng phừng, tự hỏi lời nói của anh ta có ý gì?


Lê Uy Long cũng cảm thấy rằng hình như lời anh vừa nói hơi khiếm nhã, nên vội vàng sửa chữa lại: "Ý tôi là, cô có thể giúp tôi xử lý vết thương nhanh lên được không?"

"À...Ừm, được thôi." Bích Loan đã trở lại bình thường và bắt đầu vúi xuống để điều trị vết thương của Lê Uy Long.

Trong toàn bộ quá trình làm việc, cô cảm thấy mình hoàn toàn run rẩy, hồi hộp, cảm giác như đang trong một giấc mơ.

Cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể đến gần Lê Uy Long tới mức này, lại còn có thể thoải mái nhìn vào đùi anh ta!

Từ thời xa xưa, những phụ nữ xinh đẹp đều chọn kết tóc se duyên cùng các vị anh tài, đặc biệt là những cô gái trẻ như Bích Loan, lại càng tôn thờ chủ nghĩa anh hùng, cô vẫ luôn hy vọng có một người bạn trai như thế.

Sau khi băng bó vết thương cho Lê Uy Long, Bích Loan vẫn còn bồi hồi, mê mẩn, nhìn chằm chằm vào bắp đùi vạm vỡ của Lê Uy Long và thốt lên trong lòng: "Đây thực sự là một đôi chân mạnh mẽ!"

"Cô y tá, vết thương của tôi đã được băng bó xong chưa?" Lê Uy Long cảm thấy không thoải mái khi cứ bị Bích Loan nhìn chằm chằm vào chân mình như vậy.

Một mình trong phòng bệnh kín mít với một nữ y tá trẻ, lại không mặc quần như vậy, nếu tình huống này chẳng may bị Chu Nhược Mai nhìn thấy, anh có nhảy xuống sông tự tử cũng không rửa sạch oan khuất được!

"Ừm, xong rồi, anh hãy nhanh chóng mặc quần vào đi." Bích Loan ngại ngùng nói.

Đúng lúc này, hai người phụ nữ bất ngờ bước vào phòng bệnh!

Lê Uy Long ngớ người nhìn và nhận ra đó chính là vợ mình - Chu Nhược Mai cùng với bạn của cô ấy – Nguyễn Tú Cẩm!

Thôi thế là xong! Điều anh lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra!! Lê Uy Long chỉ vừa mới thoáng nghĩ đến nguy cơ bị vợ mình nhìn thấy và hiểu lầm, không ngờ cô ấy đã xuất hiện trong vòng chưa đầy ba giây!

"Anh ... anh đang làm cái gì vậy?" Chu Nhược Mai hét lớn khi trông thấy cảnh tượng cực sốc trước mặt.

"Chị,.... em ... em không làm gì cả đâu!" Bích Loan cũng bất ngờ khi thấy Chu Nhược Mai đột nhiên xuất hiện, cô đỏ bừng mặt và cố gắng giải thích một cách bối rối.

"....." Lê Uy Long nghe được lời giải thích của Bích Loan, anh càng không nói nên lời. Cô ấy nói như vậy là đang thanh minh hay đang thêm dầu vào lửa vậy?

"À... Cô ấy vừa giúp anh xử lý vết thương này ấy mà." Lê Uy Long giải thích, mồ hôi bắt đầu toát ra.

"Phải phải, tôi vừa giúp Vĩnh Thiên điều trị vết thương ở chân. Anh ấy bị bắn vào đùi và buộc phải c ởi quần ra thì tôi mới có thể rửa và băng bó vết thương được! Chị nhà, xin chị đừng hiểu nhầm!" Bích Loan cố gắng giải thích trong lo lắng. Cô không muốn vì mình mà Lê Uy Long và vợ anh ta lục đục, điều đó thật tồi tệ.

"Chà, chỉ là xử lý vết thương thôi, tôi không nghĩ ngợi gì đâu, cô không cần phải quá lo lắng!" Chu Nhược Mai nói. Tất nhiên, cô tin rằng Lê Uy Long và Bích Loan không thể làm thứ chuyện xấu xa kia ở giữa nơi công cộng như thế này được.


Vừa nãy chỉ là cô đã thấy tư thế của chồng mình và Bích Loan có chút không đúng lắm, nên đã suy nghĩ hơi quá về nó.

"Thật may quá! Bây giờ chị đã đến rồi. Chị có thể chăm sóc nó cho anh ấy. Vậy tôi xin phép!" Bích Loan chắc sẽ xấu hổ đến chết mất nếu còn phải nán lại đây thêm một phút giây nào nữa. Vì vậy cô đã vội vã rời khỏi phòng bệnh như thể đang bỏ trốn.

Sau khi nữ y tá rời đi, Lê Uy Long chợt thấy đôi mắt của hai người phụ nữ còn lại đều đang dán vào đùi anh, và anh lại bất ngờ thấy ớn lạnh.

"Sao em lại đến đây?" Lê Uy Long vừa hỏi vừa nhanh chóng kéo quần lên.

Vĩnh Thiên cảm thấy hơi xấu hổ về chấn thương của mình và phải nhập viện gấp, vì vậy anh đã không kịp cho Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm biết chuyện. Không ngờ nhanh như vậy họ đã có thể tìm được đến đây!!





Đọc truyện chữ Full