DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 162: Sự lo lắng ngọt ngào



"Chúng tôi vừa được đội trưởng Ánh Hạ thông báo nên đã vội vã tới đây ngay." Chu Nhược Mai tỏ ra vô cùng lo lắng.

Cuộc điện thoại của Ánh Hạ làm cô như đứng ngồi trên đống lửa khi biết rằng Vĩnh Thiên đã bị thương và đang ở trong bệnh viện.

Nếu không phải đích thân Ánh Hạ nói, cô nhất định không tin, còn tưởng rằng Vĩnh Thiên đang ở trong Sở cảnh sát để cung cấp lời khai. Đến khi biết rằng anh đã bị thương cô liền vội vã đến đây cùng Nguyễn Tú Cẩm.

"Hóa ra là Ánh Hạ nói!" Lê Uy Long không mong cô ta thông báo chuyện này với Chu Nhược Mai.


Sau khi Ánh Hạ đưa Quang Hùng, Lục Cao và Lê Uy Long đến bệnh viện cô liền quay trở lại Sở cảnh sát để điều tra danh tính của bảy người bị Lê Uy Long gi3t chết vào đầu buổi tối.

Kết quả cô phát hiện đây chính xác là Bảy Sát thủ linh hồn nổi danh giang hồ vì sự tàn bạo, ác độc và khát máu. Chúng là những kẻ giết thuê chuyên nghiệp. Vậy là chắc chắn ai đó đã thuê chúng tới lấy mạng Vĩnh Thiên dẫn tới việc anh ta bắt buộc phải giết chúng để tự vệ. Theo hướng điều tra này, Lê Uy Long hoàn toàn vô tội.

Sau khi trải qua vụ con tin bị uy hiếp trong bệnh viện và vụ truy quét tội phạm tại thung lũng Ngạc Khuông, cách nhìn của Ánh Hạ về Lê Vĩnh Thiên đã dần dần thay đổi. Bây giờ cô không ngạc nhiên khi biết mình anh có thể gi3t chết cả nhóm bảy kẻ giết thuê chuyên nghiệp kia. Nghĩ đến Vĩnh Thiên bị thương mà phải nằm viện một mình, Ánh Hạ đã gọi Chu Nhược Mai để cô có thể tới chăm sóc cho anh. Nếu Lê Uy Long không trở về nhà, cô ấy nhất định sẽ nghĩ anh ta đã được đưa tới Sở cảnh sát và đang bị tạm giam ở đó.

"Anh đã làm gì vậy? Sao anh lại bị thương?"

Chu Nhược Mai hỏi, vẻ mặt ngập tràn sự lo lắng. Vừa nãy Ánh Hạ chỉ nói với cô rằng Lê Uy Long bị đạn bắn vào chân, nhưng không nói cho cô biết tại sao anh lại bị bắn.

Tất nhiên Ánh Hạ cũng rất xấu hổ khi phải nói với Chu Nhược Mai rằng Lê Uy Long bị thương là vì đã cứu mình nên cô đã không nói.

"Khi Ánh Hạ đưa tôi về Sở cảnh sát, giữa đường cô ta nhận được một cuộc gọi xin trợ giúp khẩn cấp ở thung lũng Ngạc Khuông. Vì vậy cô ta đã đưa luôn tôi tới đó..."

Lê Uy Long kể lại tóm tắt trận chiến ở Ngạc Khuông nhưng không đề cập tới chi tiết đỡ đạn cho Ánh Hạ mà chỉ nói đã vô tình bị bắn trúng. Anh lo lắng, biết đâu nói ra anh sẽ làm Dư Hân ghen, làm cô ấy đau lòng… Vì vậy anh không dám nói.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không thể tưởng tượng được Lê Uy Long và Ánh Hạ lại vừa trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh ở thung lũng Ngạc Khuông. Cả hai cô gái đều vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng anh đã lập một đại công khi giúp Ánh Hạ quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm.

"Tại sao anh lại bất cẩn như thế? Sao lại để mình bị thương như vậy?" Chu Nhược Mai xót xa trách móc. Mắt cô dường như đã ngân ngấn nước.

Mới tháng trước trong ngày cưới, cánh tay phải của Vĩnh Thiên bị thương, bây giờ chân anh lại bị bắn trúng. Tần suất chấn thương dày như thế! Cô không biết lần sau liệu anh còn bị thương thêm ở đâu được nữa?

"Sao? Anh thì bị thương còn đội trưởng Ánh Hạ lại không sao hết? Đừng nói với tôi là anh không giỏi như cô ấy đấy nhé!" Nguyễn Tú Cẩm vặn ngang.

"..." Lê Uy Long toát mồ hôi trước những câu hỏi của hai cô gái. Anh đành cười khổ:

"Súng đạn không có mắt, có lẽ tôi không may mắn!"

"Anh bị thương có nặng không?" Chu Nhược Mai dịu dàng hỏi Vĩnh Thiên


"Không nặng. Không sao đâu. Nghỉ ngơi vài ngày là tôi sẽ ổn lại thôi."

Cảm giác ấm áp len lỏi trong trái tim Vĩnh Thiên khi nhìn vẻ lo lắng, xót xa của người vợ hờ, Chu Nhược Mai. Thực tế thì anh đã kịp điều chỉnh tư thế khi chặn viên đạn cho Ánh Hạ vì vậy viên đạn chỉ trúng phần mềm, không chạm tới xương

...

Họ nói chuyện khoảng nửa giờ thì Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm quay về biệt thự vì họ thấy rằng Lê Uy Long vẫn ổn.





Đọc truyện chữ Full