DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 293: Người đàn ông thần bí (5)

Tôi mím môi: “Tôm hùm baby là Thầm Minh Thành mua đấy, còn có mấy món nữa em cũng mang về, anh có muốn ăn không?”

Anh nhìn tôi, nhưng câu trả lời thì lại không hề đúng chủ đề: “Bây giờ anh muốn ăn em hơn.”

Tôi sửng sốt, nhìn anh đến đờ cả người, tôi như vô thức đứng dậy đi vào phòng tắm. Nước vẫn chưa nóng nhưng tôi cứ đứng dưới vòi hoa sen đề làn nước lạnh ấy chảy xuống người mình. Bên ngoài phòng tắm, Phó Thắng Nam gõ cửa, giọng điệu trầm ấm nhưng mang theo chút ra lệnh: “Thầm Xuân Hinh, em đi ra đây!”

Tôi mím môi, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thoải mái, hít sâu một hơi, tôi ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy thân mình. Nước mắt giống như một sợi trân châu bị đứt, tôi không thể làm chủ được bản thân mình.

Có thể sau chuyện lần trước, anh ấy đã đổi khóa cửa phòng tắm, cho dù tôi có khóa thì anh ấy vẫn có thể mờ được. Anh bước vào, tắt vòi hoa sen, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt như chuyền sang màu đỏ.

Tôi vùi đầu vào giữa hai chân mình và cất tiếng nói trong tuyệt vọng: “Không được nữa rồi, không được nữa rồi, không thể được nữa rồi, em không thể mang thai nữa rồi.”

Anh ngồi xổm bên tôi, đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù của tôi, khẽ thờ dài nói: “Thẩm Xuân Hinh, con người ta không thể cứ sống mãi trong quá khứ được, chúng ta

cũng không thể cả đời này ôm theo ước nguyện của bản thân mà sống cuộc sống theo như ý muốn của mình được. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, cố gắng đề sống cuộc đời như ý muốn của mình, cho dù có khổ đau thì cũng sẽ dần dần nguôi ngoai thôi. Dù em trải qua những gì, trờ nên như thế nào, người anh yêu vẫn luôn là em, chỉ cần em vẫn là em, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng bước về phía trước.”

Tôi ngước nhìn anh, định mờ miệng nhưng tôi không nói được lời nào cả.

Một lúc lâu sau, anh kéo tôi dậy, dùng khăn tắm lau khô nước trên người tôi, đưa tôi ra khỏi phòng tắm, đặt tôi lên giường rồi vỗ về an ủi tôi: “Em nhắm mắt ngủ đi!”

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, mãi một lúc sau tôi mới nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy. Nằm trên giường, tôi không thể nào nhắm mắt được. Trong

lòng vô cùng khó chịu, cứ như là những vết thương bầm dập sau khi bị đâm phải vậy. Tất cả đều là những vết thương cũ, từ từ mờ miệng, sau đó cơn đau dày đặc bắt đầu lan rộng. Vẫn còn sớm, Phó Thắng Nam từ trong phòng tắm đỉi ra, lau khô nước trên người, rồi bước đến bên giường đọc sách.

Tôi không thề nào chợp mắt nổi, cũng không muốn làm bất cứ điều gì.

Một lúc sau, anh đặt cuốn sách xuống, nghiêng người nhìn sang tôi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Tôi mờ mắt nhìn anh rồi mím môi trả lời: “Phó Thắng Nam, anh làm chuyện đó từ bao giờ vậy?”

Anh nhướng mày: “Hà?”

“Em tìm hiểu rồi, người ta nói thắt như vậy trong thời gian dài sẽ không tốt cho khỏe. Anh là đàn ông, lại là con một

của nhà họ Phó. Nếu ông nội dưới suối vàng biết chuyện này, ông sẽ trách em đấy!”

Tôi biết anh ấy là vì tôi, nhưng điều này phải trà giá quá lớn, cho dù suy nghĩ của chúng tôi có thoáng hơn, nhưng chúng tôi vẫn đang sống trên mảnh đất này, thừa hường của cải và kiến thức của tổ tiên đề lại, chúng tôi không đủ tư cách để dựa vào ước muốn của bản thân, một câu nói không muốn là không muốn được.

Nếu chúng tôi không thể tiếp tục được lối sống văn hóa ấy, chúng ta sống ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?

Anh ấy đưa tay lên, giữ tôi dựa vào anh. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này cao khác thường, truyền sang cơ thể tôi, ấm áp vô cùng: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta không vĩ đại như vậy, chúng ta không cần phải nghĩ cho nhiều người như

thế đâu. Chuyện con cái cứ chờ em khỏe lại đã, chúng ta sẽ bàn bạc xem có hay là không, được chứ?”

Tôi mím chặt môi. Chuyện này khiến tôi áy náy vô cùng, tôi vùi đầu vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: “Dường như em đang khiến cuộc sống của mình trờ nên hỗn loạn rồi.”

“Em có anh thì sẽ không có chuyện gì hỗn loạn cả, em đừng suy nghĩ nhiều như thế!” Anh vòng tay ôm tôi, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa như thể mọi thứ đều luôn tươi đẹp. Đêm hôm đó, anh chỉ ôm tôi, không làm gì cà.

Ngày hôm sau.

Tôi mờ mắt ra, trời vẫn còn nhá nhem tối, chắc là chỉ mới bốn năm giờ.

Phó Thắng Nam vẫn còn đang ngủ, tôi muốn nhắm mắt ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được.Vì vậy tôi ngớ ngác nhìn lên trần

nhà, còn hai bên thái dương thì đau nhức như bị kim đâm.

Tôi không thể ngồi dậy được vì Phó Thắng Nam đang vòng tay qua eo tôi, anh ấy vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

“Sao thế?” Anh vẫn đang nhắm mắt, trầm giọng hỏi tôi.

“À không, em muốn đi vệ sinh” Tôi đáp lại, từ từ gỡ tay anh ra, bước xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh. Rõ ràng không có chuyện gì cả, tôi cứ thức đêm như vậy cũng không phải chuyện tốt, tôi lục lọi trong ngăn tủ đầu giường.

Trước đây đề có thể ngủ được, tôi đã phải đi khám và uống rất nhiều thuốc ngủ.

“Em đang tìm gì vậy?” Phó Thắng Nam mờ mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Tôi mím môi trả lời: “Em tìm… đồ, em đánh thức anh à?”

Anh lắc đầu, đưa tay ra kéo tôi lên giường “Anh ném thuốc đi rồi. Trịnh Tuấn Anh nói rằng thuốc đấy tính phụ thuộc rất cao, em không được uống thường xuyên đâu”

Tôi “vâng” một tiếng, nhưng đầu tôi đang rất đau, tôi day day trán: “Em chỉ uống nốt lần này thôi.”

Nếu không uống tôi sẽ không chịu nồi mất, mỗi lần trằn trọc không ngủ được, hôm sau tôi sẽ không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình.

Đôi mắt anh tối sầm lại, anh đưa tay ra ôm chặt lấy tôi, đôi môi mỏng đặt lên mắt, hôn thật nhẹ nhàng.

Bình thường thức đêm, tôi sẽ có sữa cho con bú, nhưng từ hôm qua đến nay tôi không cảm thấy gì nữa.

Phó Thắng Nam cũng nhận ra, giọng nói khàn khàn: “Buổi tối thì nhận Tuệ Minh về ”

Tôi mím môi, vô thức đưa tay muốn đầy anh ra nhưng lại bị anh kéo lại.

Hành động này quá…

Anh nằm xuống, đôi mắt ấm áp: “Muôn thử không?”

Em…

Trí nhớ của tôi về đêm đó hoàn toàn trống rỗng, nhưng những chiếc bao cao su rơi trên mặt đất thì hoàn toàn chính xác.

“Ưm!”

Thấy tôi lơ đễnh, Phó Thắng Nam cắn nhẹ lên tay tôi: “Lúc này lại dám lơ đễnh?”

Tôi sửng sốt, lấy lại tỉnh thần, mặt nóng bừng bừng.

“Em…”

Nghĩ rằng anh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, không thề vận động mạnh, tôi

ngăn anh lại, mặt đỏ bừng: “Không được!”

Anh dừng lại, ánh mắt sâu thằm: “Đã đến mức này rồi, em nghĩ anh kiểm chế được sao?”

Tôi mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt: “Phó Thắng Nam, nhưng em thật sự không muốn”

Anh hơi đờ đẫn rồi thả tôi ra, đứng dậy, đi vào phòng tắm. Một loạt hành động vô cùng trơn tru.

Tôi ngước mắt nhìn ra ngoài, trời cũng đã hừng sáng, tôi khẽ thờ dài, đứng dậy bước xuống nhà.

Đầu tôi vẫn còn đau ê ẩm, nếu cứ tiếp diễn như vậy, tôi thực sự sẽ phát điên mất.

Tôi xuống tầng, hôm nay thím Nguyệt xin nghỉ, vào phòng bếp, tôi mờ tủ lạnh nhưng bên trong gần như chẳng có gì cả.

Đọc truyện chữ Full