DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 294: Người đàn ông thần bí (6)

Nghĩ một hồi, tôi lấy ra một ít gạo chuẩn bị nấu chút cháo.

Phó Thắng Nam tắm xong, đi ra thì thấy tôi đang rửa rau, thân hình anh thon dài đứng bên khung cửa sổ.

Đôi mắt anh đen láy nhìn tôi, khóe môi còn nở nụ cười.

Tôi quay đầu lại, nhìn anh một cái: “Hôm nay thím Nguyệt xin nghỉ không đến làm, anh muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được!” Anh đi đến, ôm tôi từ phía sau, gò má tuấn tú của anh áp vào mặt tôi, giọng nói trầm thấp: “Lát nữa ra ngoài đi dạo chút không?”

Tôi lắc đầu: “Lát nữa John sẽ đưa Tuệ

Minh về, chú ba với Thẩm Minh Thành cũng sẽ đến.”

Anh gật đầu, nhìn thấy động tác cắt rau của tôi quá vụng về, anh nắm tay tôi lại, nói: “Không phải lát nữa em định vào bếp nấu nướng đó chứ?”

Tôi gật đầu, nhìn anh: “Không được sao?”

Anh bật cười: “Được, nhưng mà anh đề nghị em nên nhắc nhờ họ ăn no rồi hãng đến”

Tôi…

Anh đón lấy con dao trong tay của tôi: “Đứng qua một bên đi, trong tủ lạnh có sữa với nước ép, em một uống ít trước đi.”

Tôi bị ghét bỏ sao?

Tôi ôm trán, quay người đi lên lầu thay đồ. Lúc xuống lầu thì Phó Thắng Nam đã làm xong lâu rồi.

Cháo và vài món nhỏ, còn có một phần trứng rán, mùi vị rất ngon.



Nhìn thấy tôi đã thay đồ, anh cười nhẹ: “Qua đây ăn đi!”

Tôi đi đến chỗ ngồi, không vội ăn ngay mà nhìn một lát, sau đó chống cằm nhìn anh nói: “Ông nội lúc nhỏ cũng dạy anh nấu cơm sao?”

Anh nhún vai: “Những gì mà đàn ông nhà họ Phó nên biết thì đều biết, chú hai và ông nội đều biết nấu ăn, tay nghề nấu nướng rất tốt.”

Tôi gật đầu, nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là như vậy. Tình cảm giữa chú hai và thím hai rất tốt, ngày thường cũng rất ân ái với nhau. Bởi vì thím hai không sinh được nên mấy năm nay họ lựa chọn cuộc sống không con cái.

Bây giờ nghĩ lại, đàn ông nhà họ Phó,

người đều vô cùng nghiêm túc với tình

cảm.

“Đừng ngây ra đó nữa, mau ăn đi!” Anh gắp trứng bỏ vào bát của tôi, nhìn tôi nói: “Đợi đến lúc vào xuân, chúng ta dẫn Tuệ Minh đến Hà Nội đi!”

Tôi ngây người một lát, nhận ra kỳ nghỉ hình như sắp kết thúc rồi, gần như tất cả công ty chuẩn bị làm việc lại rồi.

Còn hơi ngớ ngác một chút, tôi nhìn anh nói: “Tuệ Minh vẫn còn nhỏ, em muốn để nó ð thành phố Giang Ninh ð một thời gian”.

Anh chau mày: “Tại sao không đồng ý đi Hà Nội?”

Tôi bĩu môi: “Không phải em không đồng ý, là Tuệ Minh.”

“Không cần phải viện cớ!“ Anh nói, sắc mặt nhợt nhạt: “Chuyện ở khách sạn, anh sẽ điều tra rõ ràng. Sau này anh sẽ

không đề những chuyện như thế này xảy ra nữa. Bây giờ không có chứng cứ gì về cô của anh và Lâm Hạnh Nguyên, nhưng cô của anh bị nghi là dính líu đến, bị cảnh sát tạm giữ rồi. Thầm Xuân Hinh, con đường sau này vẫn phải đi về phía trước, chạy trốn không được gì cả.”

Tôi nhíu mày, trong lòng không phải là không biết những đạo lý này.

Tôi khẽ thờ dài: “Em biết, em…”

“Thế thì nghe theo sắp xếp của anh!”

“Em muốn đưa Tuệ Minh đến Hoàng An!” Tôi nói, ánh mắt nhìn anh.

“Với ai?” Anh bỏ đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Thầm Minh Thành!”

Anh bĩu môi, có chút không vui: “Quyết định từ khi nào?”

“Năm ngoái!” Lúc đó tôi còn chưa biết

Vũ Linh xảy ra chuyện.



“Có phải trước gið em không có ý định nói chuyện này với anh, đúng không?” Anh có chút tức giận.

Tôi có hơi đau đầu, ấn ấn thái dương, có chút mất kiên nhẫn, nói: “Không phải bây giờ anh biết rồi sao?”

Tôi đặt đũa xuống rồi đứng dậy. Cảm thấy nuốt không nồi nữa nên tôi đi thẳng lên phòng sách trên lầu.

Dự án AI của tập đoàn Cố Nghĩa vẫn do tôi phụ trách. Năm mới sẽ phải phát hành ra sản phẩm mới, kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi, phương án phát hành sắp tung ra rồi.

Nhưng tôi nhìn một lát thì không có tâm trí xem tiếp nữa. Cả đêm qua không ngủ, bây giờ không buồn ngủ nhưng đầu đau vô cùng.

Phó Thắng Nam dựa bên khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo, hình như không còn tức giận nữa.

Bị anh nhìn chằm chằm, tôi có chút khó chịu, nhìn anh hỏi: “Sao thế?”

Anh nhướng mày: “Tuệ Minh đến rồi.”

Tôi ngây người một lát rồi thả lỏng tay, đứng dậy ra ngoài, nhưng lại bị anh chặn trước cửa rồi hôn tôi.

Một lát sau anh mới buông tôi ra, dắt tôi xuống lầu.

John đang ngồi trong phòng khách, cậu ta bế Tuệ Minh, chơi đùa với cô bé. Thẩm Minh Thành và Thẩm Quang cũng đến rồi.

Thẩm Minh Thành không biết trông trẻ con, hơn nữa Tuệ Minh còn nhỏ, không giống như đứa trẻ một hai tuổi, bế chơi đùa thế nào cũng không sao.

Cho nên anh ta dứt khoát không đụng vào đứa trẻ, chỉ nhìn John bế Tuệ Minh rồi thỉnh thoảng chen vào nói một câu, cái này không đúng, cái kia không đúng.

John tức quá nhét đứa bé vào lòng anh ta, không vui nói: “Anh nói cái gì cũng đúng, anh bế đi!”

Tuệ Minh ở trong lòng ngực Thẩm Minh Thành, anh ta không dám nhúc nhích. Thân hình anh ta cao lớn thẳng tắp, bế Tuệ Minh có chút dè dặt cần thận.

Thân hình Thẩm Minh Thành cứng đơ giống như cục đá lớn. Tuệ Minh không nhận ra ai, bàn tay nhỏ tò mò kéo kéo cái đồng hồ đắt tiền của Thẩm Minh Thành.

Nhìn thấy tôi với Phó Thắng Nam đi xuống, anh ta thờ phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn Phó Thắng Nam nói: “Lề mà lề mề, mau xuống bế con gái cưng của anh

Phó Thắng Nam trông Tuệ Minh lâu lắm rồi, người này chưa có kinh nghiệm trông trẻ nhưng trông Tuệ Minh rất giỏi.

Anh rất tự nhiên bế Tuệ Minh từ vòng tay của Thầm Minh Thành, rồi chơi đùa với cô bé.

John khinh thường liếc nhìn Thẩm Minh Thành một cái: “Anh đấy, sau này có sinh con cũng nuôi không nồi, cái gì cũng không biết thì có cô nào mà thích anh chứ”

Thẩm Minh Thành không vui nói: “Cậu biết, cái gì cậu cũng biết. Làm tròn thì cậu cũng ba mưới tuổi rồi, vẫn chưa có bạn gái đấy thôi.”

John cười mỉa: “Anh làm tròn thì xuống mồ rồi đấy? Định sau này chết rồi chôn chung như thế nào. Cái gì cũng

không biết, chỉ cần biết nói chuyện là được



Hai người này… Trẻ con.

Tôi ngồi bên cạnh chú ba, rót cho ông ấy một tách trà. Thấy tôi làm việc thế nên ông ấy chau mày hỏi: “Nhà không có thuê bảo mẫu sao?”

“Thuê rồi, nhưng hôm nay xin nghỉ!” Tôi mờ lời, cười nói: “Cháu với Phó Thắng Nam bình thường thích yên tĩnh, lúc Tuệ Minh ở đây thì bảo mẫu đến chăm sóc, lúc không có Tuệ Minh thì cháu với Phó Thắng Nam đều không thích có người khác ð cho lăm”

Thẩm Quang gật đầu, nhìn Phó Thắng Nam với ánh mắt sâu thằm, nói: “Nghe nói vài ngày trước cậu có moi được một bảo bối ð Nam Uyền, không định dẫn tôi đi xem thử sao?”

Phó Thắng Nam nhướng mày, chuyền Minh qua cho John. Sau đó hai người

đi thằng lên phòng, rõ ràng là có chuyện cần bàn.

Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, nhìn thấy ánh mắt anh ấy đều ở trên người Tuệ Minh, tôi bất giác nhướng mày, nói: “Anh đã ba lăm tuổi rồi, không định chuyên tâm tìm một người kết hôn sống những ngày còn lại sao?”

Anh ấy nhìn tôi, John hừ một tiếng nói: “Cái loại không được việc như anh ta, cô gái nào mà thích chứ?”

“Cậu thì có chắc?“ Thẩm Minh Thành liếc cậu ta một cái, hờ hững nhìn tôi, nói: “Kết hôn để làm gì, anh bảo vệ em với Tuệ Minh sống cuộc đời còn lại là được rồi.

“Xì!” John khinh bỉ: “Yêu thầm mà nói một cách oai phong lẫm liệt thế làm gì, đợi thêm mấy năm nữa là thành hòn Vọng Phu rồi”

“Cậu rảnh lắm sao?” Thẩm Minh

Thành nhìn cậu ta, ánh mắt sâu xa ác liệt: “Không định bế Tuệ Minh ra ngoài đi dạo à?””

Nhận thức được anh ấy sắp nồi giận, John rất biết điều bế Tuệ Minh ra ngoài sân chơi.

Yên tĩnh lại, tôi nhìn anh ấy, mờ miệng nói: “Chú ba điều tra ra được gì rồi?”

Anh ấy bĩu môi, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Có kết quả kiểm tra rồi, hình như người đàn ông đó không có đụng đến em”

Đọc truyện chữ Full