DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 352: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (3)

Cô ấy nhíu mày, hơi khó chịu: “Nhưng cô là con gái của nhà họ Mạc, đây là sự thật không thể thay đồi được”

“Vậy thì sao chứ?” Tôi nhìn cô ấy, tâm trạng của tôi cũng không hề kích động cho lắm: “Tôi không muốn nhận, nếu bọn họ đã nhận thì cứ xem như tôi thành con gái của nhà họ Mạc là được rồi.”

Cô ấy thở dài: “Cuối cùng cô cũng không thề nào buông được.”

Cô ấy dừng một chút rồi không nhắc tới chuyện này nữa mà nói với tôi: “Tháng mười tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó cô phải nhớ tới đấy, đừng đề tôi leo cây.”

Tôi sững sờ: “Kết hôn với ai?”

“Đàn ông, cô đi rồi sẽ biết.”

Tôi… Đọc full tại nhé

Phó Thắng Nam họp xong, tôi nhìn thấy thời gian cũng đã trễ rồi, anh còn có việc bàn bạc với Mạc Thanh Mây nên tôi đứng dậy đến trường học đón Tuệ Minh.

Ra khỏi tập đoàn Phó Thiên, thật không khéo đúng lúc gặp phải Trịnh Tuấn Anh đi ra.

Ban đầu tôi nhìn thấy anh ta đã muốn nhượng bộ đối phương, không ngờ anh ta lại nhìn về phía tôi rồi đi tới chào hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài à? Đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi. Nhớ nhé, chúc luôn vui.

“Không cần đâu.”

Sau chuyện của Vũ Linh, tôi đã không còn cảm tình gì với anh ta nữa. Tôi không có hứng thú dò hỏi chuyện xưa của anh ta nhưng dẫu sao anh ta cũng có một nửa

trách nhiệm trong chuyện của Vũ Linh.

Anh ta nhíu mày đi theo sau lưng tôi: “Bên ngoài trời đang mưa, tôi không có việc gì cả, có thể đưa cô đi”

Tôi dừng lại rồi quay đầu nhìn anh ta: “Anh có chuyện gì à?”

Anh ta nhíu mày gật đầu: “Tôi muốn ăn một bữa cơm với con bé.”

Con bé ở đây là nói Tuệ Minh.

Tôi mím môi, suy cho cùng Tuệ Minh vẫn là con gái của anh ta.

Tôi trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Được, nhưng chỉ một lần này thôi đấy.”

Dưỡng như anh ta rất bất ngờ vì tôi lại đồng ý, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn tôi hơi thất thần: “Được, được!”

“Đi thôi, đi đón con bé cùng tôi rồi cùng đi” Tôi lên tiếng, sau đó lên thằng xe mình, anh ta đi theo sau.

Bên ngoài trời mưa lác đác, thủ đô rất hay kẹt xe, nhất là trời mưa thì xe càng bị kẹt.

Xe trên đường chạy rất chậm, tôi không muốn nói chuyện với anh ta, anh ta lại lên tiếng: “Lúc trước tôi không biết cô ấy có, nếu như biết thì tôi sẽ không đề cô ấy đi”

Tôi nhíu mày, không hề bình luận thêm vào chuyện tình cảm giữa anh ta và Vũ Linh.

“Con bé thích ăn gì?“ Hắn khẽ thờ dài hỏi tôi.

Hiển nhiên anh ta đang hỏi là Tuệ Minh thích ăn cái gì.

“Không kén ăn, cái gì cũng ăn được.” Về vấn đề ăn uống thì Tuệ Minh chưa từng kén ăn, nếu thật sự phải nói thích một món gì đó thì đứa nhỏ nào cũng có điểm giống

nhau, đa số trẻ nhỏ đều thích ăn kẹo.

Thấy tôi không có ý muốn nói nhiều với anh ta, anh ta cũng tự giác giữ vững yên lặng.

Lúc xe lái đến trường học đã là nửa tiếng sau.

Đúng lúc trường học tan học, tôi vừa dừng xe đã thấy Tuệ Minh đi theo sau lưng cô giáo nhìn ngó xung quanh trường học.

Nhìn thấy tôi, cô bé kéo kéo góc áo của cô giáo rồi khẽ nói một tiếng tạm biệt, sau đó chạy về phía tôi.

“Mẹ, hôm nay chú Phó rất bận rộn sao? Sao chú ấy lại không đến đón con?”

Mấy ngày nay Phó Thắng Nam và Tuệ Minh ngày càng giống cha con, Tuệ Minh khá ÿ lại vào anh.

Tôi nhận lấy cặp sách của cô bé rồi nói: “Chú ấy bận nhiều việc, đang họp nên không có thời gian tới đây.”

Tuệ Minh mím môi nhưng cũng ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Trịnh Tuấn Anh đang đứng bên cạnh tôi vẫn luôn nhìn cô bé.

Cô gái nhỏ suy nghĩ một lát rồi nói: “Chú không phải là cái chú ngày đó đứng trước bia mộ của mẹ Vũ Linh sao?”

Tôi hơi kinh ngạc về trí nhớ của Tuệ Minh, chỉ mới gặp mặt một lần mà cô bé đã nhớ rõ.

Trịnh Tuấn Anh gật đầu, trên mặt khẽ cưỡi, ánh mắt đen thâm thúy vô cùng trầm tĩnh nhìn cô bé.

Lúc lên xe, dường như Trịnh Tuấn Anh hơi khẩn trương, anh ta không nói gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tuệ Minh.

Tôi không khỏi lên tiếng hỏi Tuệ Minh: “Tuệ Minh, con muốn ăn cái gì?”

Tuệ Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời vô cùng chân thành: “Buổi sáng chú Phó có nói sẽ dẫn con đi ăn bò bít tết. Mẹ, một lát chúng ta có đi tìm chú Phó không?”

Tôi hơi sửng sốt, tôi cũng quên mất đúng là sáng nay Phó Thắng Nam đã nói là anh muốn dẫn Tuệ Minh ra ngoài ăn cơm.

Trịnh Tuấn Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Đề tôi gọi điện thoại cho Thắng Nam, một lát cùng đi ăn.”

Tôi gật đầu rồi cũng không nói thêm nhiều nữa.

Sau khi Vũ Linh giao Tuệ Minh cho tôi, tôi đã không có ý định cho Tuệ Minh và anh ta nhận nhau, dù đây cũng là ước nguyện của Vũ Linh nhưng trong này cũng có một vài suy nghĩ của tôi.

Bởi vì Phó Thắng Nam phải họp nên tới hơi trễ, chúng tôi ngồi trong nhà hàng

chờ tận nửa tiếng thì anh mới đến.

Sau khi gọi món xong, Tuệ Minh vẫn dựa vào trong lòng Phó Thắng Nam nói chuyện với anh, tôi có thể nhìn ra được con bé rất lại vào Phó Thắng Nam.

Nhiều lần Trịnh Tuấn Anh muốn nói chuyện với Tuệ Minh nhưng sau khi Tuệ Minh trả lời cho có với vấn đề của anh ta thì lại trở về quấn lấy Phó Thắng Nam.

Tôi có thề hiểu được chút ít tâm trạng của anh ta nhưng cũng chỉ thế mà thôi, vì đề không phải xấu hổ nên tôi lên tiếng nói: “Tôi nghe nói anh định đến Hoàng Thăng phát triển.”

Trịnh Tuấn Anh gật đầu: “Ừ, Hoàng Thăng là nền móng của Trịnh gia, cũng nên trỡ về rồi.”

Lúc trước tôi từng nghe Phó Thắng Nam nói về Trịnh gia ở Hoàng Thăng nên #ng biết được chút ít. Tuy Trịnh gia là là

nhà dòng dõi nhưng trăm năm qua con cháu sum suê, người có thành tựu riêng về kinh doanh hoặc làm bác sĩ cứu người đều có một chút danh tiếng trong và ngoài nước.

Nhiều năm trôi qua, Trịnh gia cũng được coi là độc chiếm nửa giang sơn ở Hoàng Thăng, Trịnh Tuấn Anh về Hoàng Thăng một là tiện chăm sóc vợ con, hai là định trờ về tiếp tục làm chuyện mình thích.

Điều này đương nhiên là tốt nhưng Lâm Diên…

Vừa mới nghĩ là người thật đã xuất hiện. Trong nhà hàng kiểu Pháp cũng không nhiều người lắm, sự xuất hiện của Lâm Diên khá rõ ràng.

Dù sao một người phụ nữ lớn bụng nhưng vẫn ăn mặc quần áo phong cách tây, hơi thờ thiếu nữ mười phần ra dáng

ôt người chuẩn bị làm mẹ thế này thì

cũng sẽ hấp dẫn người khác.

Tôi vốn muốn giả vờ không thấy, dù sao có thể ăn một bữa cơm an tĩnh cũng không dễ dàng gì.

Nhưng dường như cô ta cố ý tìm đến đây, sau khi đi qua quầy lễ tân thì đi thẳng đến bên cạnh bàn ăn của chúng tôi.

Cô ta nhìn chúng tôi, khế cười duyên một tiếng rồi nói: “Tuấn Anh, anh cũng tới đây ăn cơm à?”

Trông như tình cð gặp phải nhưng làm thế nào tôi cũng cảm thấy giống như cô ta cố tình tìm tới, dù sao cũng làm gì có người phụ nữ có thai nào lại tự mình chạy tới nhà hàng Tây ăn cơm một mình đâu chứ?

Trịnh Tuấn Anh nhíu mày rồi gật đầu, vẻ mặt hờ hững nói: “Tới một mình à2”

Cô ta gật đầu, giọng mềm mại hơn: “Em ở nhà một mình quá nhàm chán, anh

lại không nghe điện thoại của em nên em tự mình tới đây.

“Ngồi đi” Trịnh Tuấn Anh lên tiếng, sắc mặt hờ hững gọi cho cô ta một phần bò bít tết.

Bò bít tết lên bàn, Phó Thắng Nam đặt Tuệ Minh ngồi xuống bên cạnh, sau đó ưu nhã giơ tay bắt đầu cắt bò bít tết.

Tuệ Minh không biết cắt, tôi cũng làm biếng làm nên thằng thắn chờ anh cắt.

Trịnh Tuấn Anh đặt đĩa bò bít tết đã được cắt gọn ra trước mặt Tuệ Minh, vẻ mặt mềm mại ôn nhu: “Tuệ Minh, con có thể ăn phần mà chú đã cắt trước không?”

Tuệ Minh hơi do dự nhưng cô bé cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý.

Lâm Diên đang cắt được một nửa nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, hơi càm thấy không vui, chuyển bò bít tết còn lại trong

tay đến trước mặt Trịnh Tuấn Anh rồi mỉm cười nói: “Tuấn Anh, hai ngày nay em luôn cảm thấy cánh tay hơi đau nhức, anh cắt giúp em đi.”

Trịnh Tuấn Anh nhíu mày ưu nhã bỏ bò bít tết được cắt gọn vào trong miệng, dường như anh ta hơi không vui, ngước mắt nhìn người phục vụ rồi vẫy tay.

Người phục vụ đi tới hỏi thăm ân cần lễ phép: “Chào anh, anh cần giúp gì sao?”

Đọc truyện chữ Full