DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 353: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (4)

“Phiền cô cắt phần bò bít tết này giúp tôi nhé, cảm ơn” Người phục vụ…

Tôi không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Diên, sắc mặt cô ta tái nhợt giống như vô cùng ấm ức.

Khách hàng cũng đã yêu cầu rồi cũng không có quy định là không cắt, vì vậy nhân viên phục vụ cười trừ bắt đầu phục vụ.

Nhưng bầu không khí sau đó hơi lúng túng.

Dường như Phó Thắng Nam không hề nhìn thấy người ngoài mà đặt đĩa bò bít tết

ã được cắt gọn lên trước mặt tôi, nói bằng

giọng ôn nhu: “Yên tâm mà ăn, tập trung vào.”

Tôi gật đầu hoàn hồn lại.

Tuệ Minh nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Lâm Diên, cũng không biết trong cái đầu nhỏ của cô bé đang nghĩ đến cái gì.

Cô bé bất ngờ lên tiếng hỏi: “Chú Trịnh, có phải chú không yêu dì này không?”

Tôi suýt chút phun luôn ngụm nước ra ngoài, sao đứa bé cái gì cũng dám nói vậy.

Sắc mặt Lâm Diên tái mét cụp mắt cắn môi, sắc mặt cô ta khó xử đến cực hạn nhưng trên mặt vẫn bày ra nụ cười.

Trịnh Tuấn Anh nhíu mày nhìn cô bé rồi nói: “Con biết yêu là gì à?”

Tuệ Minh gật đầu: “Cậu đã nói với con rồi. Cậu ấy nói nếu như con trai yêu một người con gái thì sẽ đích thân chăm sóc

cho người đó giống như chú Phó yêu mẹ, chú ấy thường xuyên chăm sóc cho mẹ, chẳng hạn như cắt bò bít tết, hoặc là nấu cơm cho mẹ, thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ, quan tâm đến mẹ.”

Tôi…

Đúng là cái gì Thẩm Minh Thành cũng dám dạy.

Phó Thắng Nam nghe nói vậy thì khóe môi cũng cong lên: “Năng lực quan sát của cậu con cũng không tệ lắm”

Ha ha.

Tuệ Minh gật đầu, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Đó là điều đương nhiên. Cậu ấy nói sau này con cũng phải biết học quan sát, nhìn xem người con trai kia có thật sự yêu con hay không, như vậy con mới hạnh phúc được.”

“Tuệ Minh, nói ít lại, ăn nhiều cơm lên,

đừng nói lung tung nữa” Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Diên không tốt lắm nên tôi lên tiếng.

Cảm xúc của phụ nữ mang thai không quá ổn định, mặc dù tôi không thích cô ta nhưng cũng chưa đến nỗi đi kích thích cô ta, cùng lắm là không trêu chọc cũng được.

Tuệ Minh ồ lên một tiếng rồi cúi đầu

Ánh mắt của Trịnh Tuấn Anh rơi trên người cô bé, nhìn vô cùng chăm chú, không biết là anh ta có lòng hay vô tình mà nói: “Tính cách thoải mái thằng thắn như vậy rất giống với cô ấy.”

Tôi hơi nhíu mày, trong lòng biết là anh ta đang nói đến Vũ Linh nhưng tóm lại tôi cảm thấy mấy lời này của anh ta hơi bị thừa

Tôi đứng dậy lấy cớ đi vệ sinh.

Con người thật sự rất kỳ lạ, lúc có được thì không biết cố gắng trân trọng mà cứ phải chờ đến lúc hoàn toàn mất đi rồi thì mới tìm kiếm bóng dáng của cô ấy khắp nơi, đúng là buồn cười.

Lâm Diên đi theo sau lưng tôi, sắc mặt không tốt lắm: “Nếu như cô đã nhận nuôi con bé thì vì sao còn phải dẫn theo con bé đi trêu chọc làm ảnh hường đến cuộc sống của người khác ð khắp nơi như vậy?”

Tôi sửng sốt quay đầu nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Ảnh hường đến cuộc sống của người khác?”

Tôi không khỏi buồn cười: “Khoan hãy nói đến chuyện tôi còn không muốn cho Tuệ Minh gặp anh ta hơn bất kỳ ai khác đã, chỉ riêng chuyện ăn cơm này là chính anh ta khóc lóc van xin muốn ăn cơm với Tuệ inh, bây giờ trách tôi à?”

Cô ta nhìn tôi, hơi thờ căng lên: “Tôi hi vọng sau này chúng ta sẽ nước sông không phạm nước giếng. Cô dẫn đứa bé này sống thật tốt ở thủ đô đi, tốt nhất là đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa”

Tôi nhìn cô ta lại cảm thấy có chút đồng tình, chỉ có một đứa bé mà đã khiến cô ta khẩn trương thế này rồi, vì thế tôi không khỏi cười lạnh: “Trên thế giới này, quan hệ máu mủ là thứ kỳ diệu nhất, không ai trong chúng ta có thể đảm bảo tương lai sau này thế nào. Tôi khuyên cô vẫn nên cố gắng dưỡng thai, sống tốt cuộc sống của chính mình, còn chuyện khác thì bớt suy nghĩ lại. Nhớ nhé,

chúc luôn vui

Tôi có thể nhìn ra được Trịnh Tuấn Anh không yêu cô ta, một chút tình cảm cũng không hề có, e là thứ cô ta có thể dựa vào chỉ có đứa bé trong bụng mà thôi.

Loại tranh luận vô nghĩa thế này tôi cũng không muốn nói nhiều với cô ta mà đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.

Hoàng Nhược Vi gọi điện thoại tới, tôi không muốn nhận cho lắm nhưng suy nghĩ một chút rồi vẫn nghe máy.

“Cô đang bận à? Ngày mai không bận gì thì cùng ăn một bữa cơm đi?” Tôi biết cô ấy làm việc ð tập đoàn Phó Thiên, chạy qua chạy lại giữa thủ đô và thành phố Giang Ninh, nói ra thì cũng khá là bận rộn.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai là cuối tuần, có lẽ tôi phải dẫn Tuệ Minh đến nhà sách nên không chắc là sẽ có thời gian đâu”

“Buổi tối ăn một bữa cơm thôi, không quá lâu đâu.” Cô ấy nói xong thì ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi biết có lẽ cô có chút hiểu lầm với tôi nhưng Thẩm Xuân Hinh à, người sống là vì chính mình, huống chỉ

cô ta bị vậy là đáng đời.”

Đối với tôi, chuyện Hoàng Nhược Vi vô tình hay cố ý tố cáo Tường Vân Nam trong rạp phim cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả, chỉ là con người luôn muốn chọn bạn bè của mình, dù sao cũng có câu vật họp theo loài mà.

“Vậy cuối tuần gặp.” Nói chuyện trong điện thoại không thấy rõ cảm xúc và biều cảm nên dễ có nhiều hiểm nghi.

Cô ấy gật đầu nói: “Được”

Cúp điện thoại xong, tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Tuệ Minh không còn trên bàn ăn nữa, chỉ có Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn Anh ở đó, tôi bất chợt nhíu mày: “Tuệ Minh đâu rồi?”

“Con bé muốn ăn đồ ngọt nên đi lấy với Lâm Diên rồi.” Trịnh Tuấn Anh trả lời.

Tôi nhíu mày, cuối cùng vẫn không

yên lòng còn có chút tức giận nhưng lại không thể nổi giận với Trịnh Tuấn Anh, vì vậy tôi nhìn qua Phó Thắng Nam rồi nói: “Tính tình của Tuệ Minh tùy hứng, cô Lâm đang mang thai sao anh có thề để con bé đi theo Lâm Diên được chứ?”

Phó Thắng Nam nhìn tôi, thấy tôi sốt ruột nên đứng dậy kéo tôi rồi nói: “Chỉ đi trong nhà hàng mà thôi, một lát sẽ trở lại, em đừng lo lắng”

Tôi đầy anh ra rồi đi đến khu đồ ngọt. Không phải tôi không tin tường Lâm Diên mà là nhân phẩm của cô ta tuyệt đối không thề tin cậy được, sự tồn tại của Tuệ Minh có quá nhiều uy hiếp đối với đứa bé trong bụng cô ta.

Nhà hàng rất lớn, đi dạo một vòng mới nhìn thấy Tuệ Minh đang đứng đối diện tủ kính để chọn đồ ngọt.

Nhìn thấy cô bé không sao cả, tôi mới

khẽ thờ phào nhưng khi thấy Lâm Diên cầm điện thoại chụp ảnh của Tuệ Minh thì tôi không khỏi nhíu mày, đi tới mấy bước giật lấy điện thoại của cô ta rồi xóa ảnh di. “Cô Lâm, đây là con gái của tôi. Chưa có sự cho phép của tôi thì hình của con bé không được xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào cả”

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cho cô ta sửng sốt một chút, sau đó cô ta nhìn tôi rồi nói bằng giọng ấm ức: “Thẩm Xuân Hinh, cô không cảm thấy bản thân cô đang làm quá vấn đề lên sao? Tôi chỉ thấy biểu càm của đứa bé đang lựa đồ ngọt quá đáng yêu nên muốn chụp một tấm ảnh mà thôi, tôi cũng không hề muốn làm gì, cô đừng có quá đáng vậy chứt”

“Còn nữa” Tôi lên tiếng, giọng hơi lạnh xuống đi tới bên cạnh Tuệ Minh, kéo Tuệ Minh về phía mình rồi nhìn cô ta mà nói: “Sau này vì sự an toàn của cô nên xin cô

hãy cách xa con gái của tôi ra một chút.”

Cô ta cười lạnh cất điện thoại đi, nhìn tôi rồi nói: “Nếu con bé là con của cô thì tôi cũng có thể hiểu được nhưng con bé không phải của cô mà cô lại để ý như thế, chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn bên ngoài là Phó tổng không có con được nên cô mới nhận con của người khác làm bé cưng à?”

Tôi chợt trầm mặt, tức giận nói: “Nếu cô không cần miệng của mình nữa thì tôi đề nghị cô cắt đầu lưỡi của mình đi, miễn làm ô nhiễm lỗ tai người khác.”

“Sao nào?” Cô ta khinh thường: “Chẳng lẽ mấy lời đồn này đều là thật? Phó Thắng Nam thật sự không sinh được à?”

Câu nói sau cùng cô ta kề sát lỗ tai tôi, giọng hạ xuống rất thấp nên người bên cạnh gần như không nghe thấy được.

Ánh mắt tôi trầm xuống, giơ tay lên rồi

đánh xuống không chút do dự nào, cái tát này cũng không được coi là nặng nhưng đủ để cô ta cảm nhận được.

Một bạt tay đánh xuống khiến cô ta bụm mặt lại, mờ to mắt trừng tôi: “Sao hả? Còn không cho người khác nói nữa à?”

“Cô có thề thử nói lại lần nữa” Tôi nói với cô ta, biểu cảm trên gương mặt đã hoàn toàn lạnh xuống.

Đánh người trong nhà hàng này sẽ khó tránh khỏi dẫn đến sự chú ý của người khác, Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn Anh cũng đi theo sau.

Đọc truyện chữ Full