DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 137

Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 137: CHỈ SỢ HÔM NAY KHÔNG UỐNG CÀ PHÊ ĐƯỢC

“Chỉ sợ hôm nay không uống cà phê được.”

Tuy Thẩm Hạ Lan đang cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt.

Cô có quen người vừa mới đến đây, là Tống Khinh Dao, mẹ của Sở Anh Lạc.

Năm đó vào lúc cô gả cho Diệp Ân Tuấn, Tống Khinh Dao từng quậy phá với cô, khi đó Thẩm Hạ Lan đã biết cái bà Tống Khinh Dao này không phải hạng người bình thường, bây giờ Sở Anh Lạc vừa mới bị bắt, bà đã lập tức đến đây, Thẩm Hạ Lan biết bà đến đây không có ý gì tốt cả.

Tống Dật Hiên ngẩn ra một lúc.

“Vì sao? Đừng nói đến một ly cà phê mà cô cũng tiếc đó?”

Anh cười nhạt, lại thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có gì đó sai sai, nhìn theo hướng nhìn của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên nhìn thấy Tống Khinh Dao đang nổi giận đùng đùng bước đến.

Tống Dật Hiên hơi nhíu mày.

Tống Khinh Dao nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, tiện tay cầm ly cà phê trong tay hất thẳng vào Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đã có chuẩn bị từ trước, lập tức nghiêng người, cà phê bay ngang qua mặt cô.

“Cái con nhỏ đê tiện này!”

Mắt Tống Khinh Dao đầy hận thù, loại hận thù này giống như đã khắc sâu vào trong xương, làm người khác không thể nào bỏ qua.

Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, nhanh chóng vận chuyển đầu óc.

Theo lý thuyết gương mặt hiện tại của cô chẳng hề giống Thẩm Hạ Lan một chút nào, cho dù bà đến đây vì Sở Anh Lạc thì cũng sẽ không đến mức hận thấu xương như thế này mới đúng. Nhưng mà ánh mắt của Tống Khinh Dao lại làm cho Thẩm Hạ Lan đề phòng mạnh.

“Chào bà, bà đang làm cái gì đó? Hai người chúng ta từ trước đến giờ không quen biết nhau, bà vừa mới chạy đến đã nhào vào đánh, không hay lắm thì phải?”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng thoải mái nói, Tống Khinh Dao lại tức đến phát run.

Năm năm trước cái con nhỏ chết tiệt này còn chưa chết trong biển lửa, bây giờ đổi một gương mặt khác quay về, lại có thêm một chút khí thế và bình tĩnh, chẳng qua cũng chỉ là dựa hơi của Diệp Ân Tuấn.

Nhớ đến con gái của bà tốn suốt năm năm trời còn chưa hoàn toàn bắt được Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn sinh cho nhà họ Diệp một đứa con, bây giờ lại vì Thẩm Hạ Lan trước mặt mà thất bại trong gang tấc, Tống Khinh Dao hận không thể tự tay làm thịt Thẩm Hạ Lan.

“Không quen? Phải không? Nhưng mà tôi lại quen cô đó, năm năm trước đã quen cô rồi, không lẽ cô không có ấn tượng gì về tôi sao? Bữa tiệc lớn ở Hoa Đô kia, cô ăn uống cũng không tệ đúng không?”

Tống Khinh Dao lười vòng vo với Thẩm Hạ Lan.

Hoa Đô mà bà nhắc đến chính là đại sảnh yến hội nơi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn từng xảy ra quan hệ, chuyện ồn ào lần đó làm vợ chồng nhà họ Thẩm mất hết mặt mũi, Diệp Ân Tuấn cũng có trách nhiệm, không ngờ lại tuyên bố sẽ cưới Thẩm Hạ Lan trước mặt mọi người.

Lúc đó Thẩm Hạ Lan được người khác che chở, lúc đi vào phòng vệ sinh lại bị một người phụ nữ cao quý nhục nhã, mà người phụ nữ cao quý đó chính là Tống Khinh Dao đang đứng trước mặt.

Lúc trước trong phòng vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, cho nên người có thể nói ra những lời này đương nhiên đã biết được thân phận thật sự của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không ngốc, cô lạp tức nghĩ đến chuyện sau khi Tống Khinh Dao biết được thân phận của cô rồi, lại đi so sánh với một ít chuyện cô điều tra được, vậy thì vụ án bắt cóc Minh Triết cũng phải phải chỉ là chuyện bắt cóc đơn giản rồi.

Cô đột nhiên nheo mắt lại.

“Là bọn bà bắt cóc Minh Triết?”

Hai tay Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy nhau.

Lúc trước cô còn không biết cô đã gây thù với người nào để liên lụy đến Thẩm Minh Triết, bây giờ xem ra là Tống Khinh Dao và Sở Anh Lạc đã động tay động chân ở phía sau.

Cũng đúng.

Diệp Tranh, Con trai ruột của Sở Anh Lạc bây giờ đang là người thừa kế của nhà họ Diệp, bây giờ Thẩm Minh Triết đã quay về, Diệp Ân Tuấn lại không thể lựa chọn thân phận thật sự của Thẩm Minh Triết, muốn để cho Thẩm Minh Triết nhận tổ quy tông, như vậy thì người ngồi không yên chắc chắn là Sở Anh Lạc và Tống Khinh Dao.

Nghĩ rõ ràng chuyện này rồi, Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Bà có biết đến tận bây giờ Sở Anh Lạc còn chưa nói gì không, bà chưa đánh đã khai như thế, là định để cho con gái bà gánh hết mọi chuyện sao?”

Mặt Tống Khinh Dao lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Nếu Anh Lạc có chuyện gì, tôi cam đoan cô và đứa con hoang của cô đều phải chôn cùng con gái của tôi! Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô bảo Diệp Ân Tuấn thả con gái tôi ra, nếu không…”

“Bà tưởng tôi chết rồi à?”

Tống Dật Hiên ngoáy lỗ tai, thật sự không muốn xen vào cuộc cãi vã của hai người phụ nữ, nhưng bà già này lại dám đe dọa Thẩm Hạ Lan trước mặt anh, anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của anh đang bị giẫm đạp.

Tuy anh không nổi tiếng bằng Diệp Ân Tuấn, nhưng dù sao cũng là người có máu mặt trong Hải Thành này. Tống Khinh Dao là cô chủ của một gia đình thất bại, lại còn dám uy hiếp Thẩm Hạ Lan trước mặt anh, thật sự cho rằng anh chết rồi à?

Tuy giọng của Tống Dật Hiên rất thoải mái lười biếng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Lúc này Tống Khinh Dao mới để ý đến người đang ngồi cùng với Thẩm Hạ Lan là ai.

Bà có nghĩ thế nào cũng không ngờ được Tống Dật Hiên sẽ ở cạnh Thẩm Hạ Lan, lúc nãy bà bị tức điên, còn tưởng là một người đàn ông nào đó, bây giờ nghe Tống Dật Hiên nói một câu, Tống Khinh Dao cũng có hơi sợ hãi.

“Cậu Tống, là cậu à, thật xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy cậu.”

“Đúng vậy, mắt của Tống Khinh Dao bà mọc trên đỉnh đầu, trừ Diệp Ân Tuấn ra, trong mắt bà còn có người nào khác à? Sao hả? Bây giờ còn muốn kiếm chuyện chơi trước mặt tôi sao? Khéo thật, dạo gần đây tôi đang rất chán, không bằng để tôi chơi với bà ha?”

Chơi mà Tống Dật Hiên nói chắc chắn không phải là thứ mà Tống Khinh Dao có thể chịu nổi.

Tống Khinh Dao vội vàng nói: “Cậu Tống nói đùa rồi, nếu tôi biết cậu Tống ở chỗ này từ đầu, cậu có cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám chạy đến đây kiếm chuyện. Ừm, cậu Tống, cà phê hôm nay do tôi mời, cậu cứ từ từ thưởng thức.”

Nói xong, Tống Khinh Dao vội vàng lui lại rời đi, nhưng mà trước khi đi vẫn hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt vô cùng âm ngoan.

Tống Dật Hiên nhíu mày, anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt hình như có bí mật gì đó mà anh không biết, nhưng mà bây giờ anh càng lúc càng có hứng thú với cô.

“Có chuyện gì muốn nói với tôi không? Chẳng hạn như cô và Tống Khinh Dao kia rốt cuộc đã có thù oán cũ gì? Không phải đây là lần đầu tiên cô đến Hải Thành sao? Tôi cũng đã điều tra qua, cô không phải là người Hải Thành, sao lại chọc trúng bà góa phụ kia?”

Tống Dật Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, không thèm che giấu vẻ hứng thú dưới đáy mắt đối với Thẩm Hạ Lan.

Thật ra Thẩm Hạ Lan muốn nói cho Tống Dật Hiên biết, nhưng mà bây giờ có rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, cô cũng không biết nên nói từ chỗ nào nữa, chỉ có thể cười nói: “Nếu tôi nói cho anh biết, tôi bò từ một núi xác chết ra, hơn nữa năm năm trước từng có xích mích với bà ta, anh tin không”

“Tin, cô nói cái gì tôi đều tin, chỉ cần cô chịu nói.”

Tống Dật Hiên bước lên một bước, gương mặt điển trai kia lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không có phản ứng gì, nhìn chằm chằm Tống Dật Hiên, đôi mắt kia trong suốt thấy đáy, không có bất cứ vẻ khiếp sợ nào.

Tống Dật Hiên đột nhiên bị đôi mắt này hấp dẫn.

Anh sống trong một gia đình giàu có, đã nhìn quen những cô gái xinh đẹp trong xã hội cao cấp, từ nhỏ đã nhìn thấy các loại phụ nữ tranh giành tình cảm, còn có các loại đấu tranh trong tối ngoài sáng, loại phụ nữ nào anh cũng chỉ cần liến nhìn một lần là rõ ràng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan trước mắt anh lại giống như một dòng suối mát, ánh mắt kia trong suốt đến mức không có bất cứ ý nghĩ dơ bẩn nào, trong một lúc không ngờ lại làm lòng anh có hơi rung động khó diễn tả.

Tống Dật Hiên vội vàng ngồi thẳng người, bây giờ nếu như anh lại nói mấy lời sáo rỗng, hoặc làm chuyện gì thất lễ với Thẩm Hạ Lan, chính anh cũng cảm thấy đây là một loại khinh nhờn.

Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại chân thật đến mức lần đầu tiên Tống Dật Hiên cảm thấy ngượng ngùng vì anh không có hình tượng nghiêm chỉnh.

“Xin lỗi, tôi không có ý khác, tôi chỉ là…”

“Tôi hiểu, chúng ta là bạn bè, tôi sẽ không gạt anh, Tống Dật Hiên, thân phận hiện tại của tôi là do lấy trộm của một người khác, thật ra tôi là…”

Thẩm Hạ Lan vừa định nói bản thân là ai, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.”

Thẩm Hạ Lan nhìn số điện thoại ở nước ngoài, không tiện nghe trước mặt Tống Dật Hiên, gật đầu với anh rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Dật Hiên cảm thấy giống như có một con mèo con đang cào vào lòng anh.

Cô là ai?

Lấy trộm thân phận của người khác?

Người khác lại là ai?

Người phụ nữ trước mặt giống như lại đột nhiên có thêm một chút thần bí, làm anh nhìn không rõ, rồi lại bị hấp dẫn.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan không có thời gian quan tâm Tống Dật Hiên đang nghĩ gì, cô nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói cô ngày nhớ đêm mong.

“mommy.”

Giọng nói mềm mại của Thẩm Nghê Nghê vang lên, làm tim Thẩm Hạ Lan căng đầy.

“Nghê Nghê, sao không gọi video cho mommy? Muốn gọi điện thoại sao?”

Thẩm Hạ Lan không quá yên lòng, mấy ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng không có thời gian gọi video với Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê vừa mới xuống giường phẩu thuật mặt mày tái nhợt đến đáng sợ, trên tay còn cắm ống truyền dịch, bây giờ hoàn toàn không dám gọi video cho Thẩm Hạ Lan, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Con vừa mới thật dậy, không muốn cho mommy nhìn thấy cảnh con xấu xí đâu, nhưng mà tự nhiên Nghê Nghê lại nhớ mommy quá, thế nên mới muốn nghe giọng của mommy một chút.”

Tim Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy khó chịu.

“Xin lỗi, cục cưng, mommy cố gắng giải quyết xong chuyện bên này, sau đó lập tức về với con có được không?”

“Dạ được. Anh hai nói với con, lần này mẹ và anh về sẽ dẫn theo một người vô cùng đặc biệt đến thăm con, có đúng không? Mommy?”

Thật ra Thẩm Nghê Nghê rất tò mò về chuyện này.

Nếu không phải vì lòng hiếu kỳ này, bé không biết lần này bé phải ngủ bao lâu mới có thể tỉnh lại nữa.

Cách đây không lâu Thẩm Minh Triết đã gọi điện thoại cho cô bé, nói không lâu sau mommy sẽ dẫn theo một người rất đặc biệt, nhưng cũng là một người rất quan trọng đối với hai người họ đến thăm cô bé.

Thẩm Nghê Nghê đoán, người này sẽ là ai nhỉ.

Liệu có phải là người đàn ông đã cho cô bé và anh hai sự sống không?

Tuy không ai nói cho Thẩm Nghê Nghê biết vì sao Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết lại về nước, nhưng dạo gần đây thường xuyên phải vào phòng cấp cứu, bác sĩ và Đường Trình Siêu hay nói nhỏ với nhau, Thẩm Nghê Nghê đều nhìn thấy được.

Cô bé biết có lẽ bé đã không còn nhiều thời gian nữa.

Suốt mấy năm qua, mommy và anh hai, thậm chí cả ba nuôi đều luôn cẩn thận bảo vệ cô bé, mommy còn không dám rời khỏi bé nửa bước, nhưng lần này lại dẫn anh hai về nước, Thẩm Nghê Nghê không ngốc, bé biết có lẽ mẹ đã nghĩ ra được cách cuối cùng, nếu không sẽ không nỡ rời khỏi bé.

Cô bé nghe y tá bàn tán về bệnh tình của bé, trừ khi là người thân ruột thịt mới có khả năng phù hợp, tất cả người thân của bé đều đang ở bên cạnh, trừ người ba bé không biết mặt muốn gặp nhưng gặp không được, muốn hỏi cũng không dám hỏi kia.

Mấy năm nay tuy Đường Trình Siêu rất yêu thương cô bé, nhưng cuối cùng bé vẫn có chút tiếc nuối, cô bé muốn nhìn thử người đàn ông đã cho bé sự sông trông như thế nào, trước kia vì sao lại không cần hai bé chứ?

Bây giờ Thẩm Minh Triết lại nói người đặc biệt, Thẩm Nghê Nghê đương nhiên vô cùng kích động, cũng không quan tâm rằng bản thân vừa mới tỉnh lại đã lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nghe Thẩm Nghê Nghê nói mà trong lòng vô cùng đau đớn.

“Nghê Nghê, con sẽ chống đỡ được đến khi mommy dẫn người đó quay về đúng không?”

Đọc truyện chữ Full