DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 138

Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 138: VẦNG SÁNG CỦA TÌNH MẸ

Tay Thẩm Hạ Lan đang run rẩy.

Cô thậm chí rất muốn khóc.

Đây chính là cô con gái mà cô dùng hết tất cả mọi thứ để giữ lại, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cô bé. Nếu nói cho Diệp Ân Tuấn biết, cô dám chắc rằng Diệp Ân Tuấn sẽ lập tức chạy đến nơi xét nghiệm cùng Nghê Nghê ngay lập tức, nhưng tình trạng của cơ thể Diệp Ân Tuấn bây giờ thật sự không thích hợp để làm bất cứ cuộc phẫu thuật nào.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột, rồi lại không thể không chờ, cảm giác dày vò này làm cô đau đớn muốn chết, nhưng lại không dám nói cho Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê nghe Thẩm Hạ Lan cũng nói như thế, lập tức vui vẻ.

“Mommy, con sẽ chờ mọi người, con nhất định sẽ chờ! Con rất kiên cường đó. Hôm qua bà viện trưởng còn nói với con rằng con là bé gái kiên cường nhất trên thế giới này!”

Nước mặt Thẩm Hạ Lan lại rơi xuống một lần nữa.

Tống Dật Hiên từ cửa sổ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc, lập tức hơi đau lòng, anh muốn đứng dậy đi an ủi Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không nỡ quấy rầy Thẩm Hạ Lan.

Có lẽ chính Thẩm Hạ Lan cũng không biết, bây giờ cả người cô đang được phủ một vầng hào quang, vầng sáng không thể nhìn thấy kia làm cô trở nên vô cùng dịu dàng, ấm áp, thậm chí còn có một chút cảm giác khó diễn tả thành lời.

Mà cảm giác này giống như một dòng suối ngọt chảy xuôi vào lòng Tống Dật Hiên. Anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan lúc này giống hệt như nữ thần, chỉ có thể đứng xem từ xa không thể chạm vào.

Không biết nghĩ như thế nào, Tống Dật Hiên lấy tiền ra đặt lên bàn. Tuy anh còn có rất nhiều thắc mắc và tìm tòi về Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc này, anh chỉ muốn dành khoảng lặng này lại cho Thẩm Hạ Lan.

Ra khỏi quán cà phê, Tống Dật Hiên rất không cam lòng, nhưng mà vẫn không thể không gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cuộc điện thoại của Tống Dật Hiên, hơi nhíu mày nhưng vẫn nghe máy.

“Có việc gì?”

“Lisa đang ở quán cà phê đối diện bệnh viện, anh lại đây dẫn người về đi, bây giờ tôi có việc phải về rồi, không thể đưa cô ấy về phòng bệnh được.”

“Tống Dật Hiên, anh mang cô ấy ra ngoài, bây giờ lại muốn để cô ấy lại một mình rồi bỏ đi? Anh có biết bây giờ cô ấy rất nguy hiểm không? Cô ấy…”

“Anh có đến hay không? Tôi đi đây.”

Tống Dật Hiên không muốn nghe Diệp Ân Tuấn dạy dỗ.

Anh cảm thấy não anh bị úng, lại còn đi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, vậy không phải là tốt bụng tạo cơ hội cho Diệp Ân Tuấn sao?

Nhưng mà nhìn Thẩm Hạ Lan còn đang gọi điện thoại, Tống Dật Hiên cảm thấy hơi khó chịu.

Diệp Ân Tuấn do dự một lúc, vẫn xoay người đi, nhưng vẫn cử người đợi tin tức của thím Trương, còn anh thì nhanh chân chạy đến cửa quán cà phê.

Tống Dật Hiên thấy anh đến rồi, không chào hỏi tiếng nào đã leo lên xe đi mất.

Diệp Ân Tuấn tức giận xoay người đi tìm Thẩm Hạ Lan, lại nhìn thấy cô đang trò chuyện điện thoại dưới ánh mặt trời, anh chưa bao giờ nhìn thấy nét dịu dàng như thế này trên mặt cô, vẻ dịu dàng này khác hẳn khi đối xử với Thẩm Minh Triết, có thêm một chút đau lòng và thương tiếc.

Cô đang gọi điện thoại với ai?

Là ai có thể làm cô quan tâm đến như thế?

Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện, anh hoàn toàn không biết gì về năm năm này của Thẩm Hạ Lan.

Anh rất nôn nóng muốn biết người ở đầu dây bên kia là ai, nhưng cũng giống như Tống Dật Hiên, anh không muốn phá hỏng bầu không khí này.

Tuy Thẩm Hạ Lan đang rất đau lòng, khóe mắt còn có nước mắt, nhưng cô cũng rất ôn nhu, làm người khác không thể rời mắt được, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất xa lạ với loại khí chất này, nhưng cũng không nỡ đánh vỡ.

Thẩm Hạ Lan của bây giờ giống như một giấc mơ, làm anh có cảm giác không thể nào bắt được.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, muốn đi qua, nhưng cuối cùng vẫn dừng chân yên lặng đứng đợi trước cửa quán cà phê.

Sau khi Tống Dật Hiên ra khỏi quán cà phê, đột nhiên rất muốn đến một nơi.

Anh lái xe chạy như điên ra vùng ngoại ô của Hải Thành.

Nơi này có một viện điều dưỡng khép kín.

Khi bảo vệ nhìn thấy Tống Dật Hiên đến vội vàng cho anh vào, có thể thấy Tống Dật Hiên là khách quen của nơi này.

Anh đi thẳng một mạch đến viện điều dưỡng, quen cửa quen nẻo bước vào một phòng VIP.

Một người phụ nữ đang ngồi trong phòng.

Người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, nhưng hai mắt vô thần ngồi trên xe lăn, ngây ngốc mà nhìn khung cảnh bên ngoài.

Bà giống như một chú chim hoàng yến luôn bị nhốt trong lồng sắt, không buồn không vui, vô dục vô cầu.

Hai mắt Tống Dật Hiên đột nhiên đau đớn.

Anh nhẹ nhàng bước đến quỳ một gối xuống trước mặt người phụ nữ kia, tay anh cầm chặt tay của bà, nhẹ nhàng gọi.

“Mẹ.”

Anh không biết vì sao anh lại muốn đến nơi này thăm mẹ, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan khi nói chuyện điện thoại, anh lại đột nhiên nhớ mẹ, tuy rằng người mẹ này đã không còn nhận ra anh từ rất lâu rồi.

Người phụ nữ kia hơi run nhẹ, vội vàng thu mắt quay sang nhìn Tống Dật Hiên.

Đáy mắt của bà không hề có vẻ vui mừng nào, thậm chí không có bất cứ tình cảm nào, cứ như thế mà nhìn chằm chằm Tống Dật Hiên, lại không hề giao lưu tình cảm gì cả.

Giống như Tống Dật Hiên chỉ là một người xa lạ, không có gì khác với các y tá bác sĩ bình thường cả.

Ánh mắt xa lạ đó làm Tống Dật Hiên rất đau lòng.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra được cái loại ánh mắt lúc nãy của Thẩm Hạ Lan là gì rồi?

Đó là vầng sáng của tình mẹ, là thần thái anh thường xuyên nhìn thấy trong ánh mắt của mẹ khi còn bé. Nhưng bây giờ, người thân nhất trên đời này lại không nhận ra anh nữa.

Hai mắt Tống Dật Hiên lại ươn ướt.

“Mẹ, mẹ nhìn con đi, con là Dật Hiên đây, con là Tống Dật Hiên con của mẹ đây! Mẹ nhìn con được không? Mẹ trả lời con một câu được không? Mẹ!”

Tống Dật Hiên tựa vào đầu gối mẹ khóc rống lên giống hệt như một đứa trẻ.

Lâu lắm rồi anh chưa từng nhớ đến mẹ, thậm chí anh còn cố tình không đến thăm bà, anh sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của mẹ, anh sợ bà sẽ thờ ơ với anh như những người xa lạ.

Nhưng hôm nay anh vẫn đến.

Bởi vì ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, anh vội vàng gấp gáp chạy đến, nhưng thứ chào đón anh vẫn là vẻ xa lạ không thèm để ý của mẹ như cũ.

Tống Dật Hiên đang khóc thút thít giống hệt như một đứa trẻ, lại đột nhiên phát hiện có một người đang nhẹ nhàng vuốt đầu anh.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy mẹ đang cười với anh.

“Tôi kể cho cậu nghe một bí mật, tôi có một đứa con trai, con trai tôi tên là Tống Dật Hiên, thằng bé ngoan lắm, cũng rất đáng yêu. Cậu biết không? Con trai tôi ngoan lắm đo. Thằng bé còn nói với tôi chờ nó lớn rồi sẽ dẫn tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, để tôi nhìn xem thế giới này lớn cỡ nào. Bây giờ là mùa thu rồi, lá cây bên ngoài đã rơi rụng hết, con trai tôi còn chưa chịu về nữa.”

Tim Tống Dật Hiên lập tức đau nhói.

“Con ở đây, mẹ, con vẫn luôn ở đây. Con chỉ là trưởng thành rồi thôi.”

“Con trai tôi lạc mất rồi, thằng bé mới sáu tuổi, nhưng mà ba của nó dẫn nó đi ra ngoài rồi lạc mất. Cái tên đàn ông kia đúng là chẳng ra cái gì thứ cả. Ông ta dẫn theo con trai tôi đi ra ngoài dự tiệc, rồi lại chơi đùa với mấy con đàn bà khác, thế nên mới làm con trai tôi đi lạc. Con trai tôi đâu? Con trai tôi đâu rồi? Trả con trai lại cho tôi! Cậu trả con trai lại cho tôi!”

Người phụ nữ đột nhiên phát điên bóp cổ Tống Dật Hiên, mặt mày dữ tợn.

Tống Dật Hiên cảm thấy khó thở, nhưng ngực lại càng đau hơn.

Lúc sáu tuổi anh cũng không phải đi lạc mà là bị người bắt cóc, nhưng ba lại đang chơi đùa mây mưa với phụ nữ khác.

Chờ đến khi ba biết được chuyện anh bị bắt cóc, mẹ của anh cũng biết, hơn nữa còn lòi ra chuyện xấu của ba.

Con trai mất tích, chồng lại ngoại tình, đây là đả kích quá lớn đối với một người phụ nữ, nhưng mẹ cũng không hề gục ngã, vì bà còn phải cứu con, nhưng bà lại không ngờ rằng, đám bắt cóc lại là kẻ thù sống chết với ba, họ vốn không cần tiền chuộc, họ chỉ muốn nhà họ Tống đoạn tử tuyệt tôn.

Đám bắt cóc mang theo bom trong người, định ôm nhau chết chùm cùng Tống Dật Hiên, lúc đó may mà có một cô bé gái đi ngang qua, len báo cảnh sát, lén tháo dây thừng cho anh, Tống Dật Hiên mới có thể tránh thoát một đòn trí mạng vào giây phút cuối cùng, dùng một người lớn hơn cản cho anh, lúc đó mới miễn cưỡng không chết, nhưng cũng bị vụ nổ đó chấn động đến hôn mê.

Nhưng đối với mẹ, con trai đã chết trong vụ nổ đó.

Đó là một vụ nổ kinh thiên động địa. đừng nói là một đứa bé, ngay cả mấy tên bắt cóc cũng máu me be bết.

Lúc đó mẹ đã phát điên.

Tất cả hy vọng, tất cả tình yêu của bà đều dành cho con trai, nhưng bà lại trơ mắt nhìn con trai chết trong biển lửa, hơn nữa chồng lại đi ngoại tình, cuối cùng bà cũng đã phát điên.

Mấy năm nay bà bị nhà họ Tống đưa đến nơi này chữa trị, điều dưỡng, mấy năm đầu ngày nào bà cũng muốn tự sát, cuối cùng lại trở nên ngây ngốc, thậm chí một hai ngày đều không nói tiếng nào.

Bác sĩ nói bà đã nhốt bản thân lại, hoàn toàn rơi vào thế giới của bản thân.

Tống Dật Hiên cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất bà sẽ không đau đớn, nhưng hôm nay ngay lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại, anh đột nhiên rất nhớ mẹ, đột nhiên rất muốn đến thăm bà.

Càng lúc càng cảm thấy khó thở hơn, Tống Dật Hiên lại không nỡ đẩy mẹ ra.

Anh khóc lóc gọi: “Mẹ, con là Dật Hiên, con không chết, con chỉ trưởng thành thôi. Mẹ nhìn con, mẹ nhìn con thật kỹ đi, con chính là Tống Dật Hiên con của mẹ nè!”

Có lẽ là tiếng động trong phòng quá lớn, làm kinh động đến những y tá ở bên ngoài, bọn họ vội vàng chạy vào, lúc nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi.

Thân phận của Tống Dật Hiên làm anh không thể xảy ra chuyện gì ở nơi này.

Y tá ba chân bốn cẳng kéo người phụ nữ kia ra, hơn nữa còn nhanh tay tiêm thuốc an thần cho bà.

Thấy mẹ đang điên điên khùng khùng yên tĩnh lại, từ từ ngủ say, tim Tống Dật Hiên muốn tan nát.

“Cậu Tống, mấy năm nay cảm xúc của bà Tống đã rất ổn định, cậu đã làm gì kích thích bà ấy thế?”

Viện trưởng vội vàng chạy đến, thấy cảnh như vậy cũng vô cùng sợ hãi, vội vàng hỏi Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên túm cổ áo ông, hung dữ nói: “Không buồn không vui, vô dục vô cầu, cái này mà gọi là cảm xúc ổn định sao? Mỗi năm nhà họ Tống bọn tôi bỏ nhiều tiền như thế, ông lại cho tôi một người mẹ như một cái xác không hồn thế này à?”

Viện trưởng cũng rất bất lực trước sự kích động của Tống Dật Hiên.

“Cậu Tống, đây đã là trạng thái tốt nhất của bà Tống rồi.”

Tống Dật Hiên lập tức buông lỏng hai tay.

Anh không cần một trạng thái tốt nhất như thế này.

Anh muốn mẹ anh khỏe lại, ôm anh vào lòng giống như khi còn nhỏ, hát ru anh ngủ, kể chuyện cổ tích cho anh nghe, cho dù chỉ cần trò chuyện cùng anh thôi cũng được.

Tống Dật Hiên chịu không nổi áp lực như thế, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Điện thoại luôn reo lên, Tống Dật Hiên lại không muốn nghe.

Thẩm Hạ Lan nghe tiếng chuông báo máy bận, không biết Tống Dật Hiên bị làm sao, sao anh lại đột nhiên bỏ đi chứ?

Đã nói là cô mời đi uống cà phê, bây giờ lại thành Tống Dật Hiên mời, đúng là có hơi ngượng.

Thẩm Hạ Lan không gọi điện thoại cho Tống Dật Hiên được, dọn dẹp một chút rồi đứng dậy ra khỏi quán cà phê, ra đến cửa lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vẫn luôn chờ ở bên ngoài.

Bây giờ dưới chân Diệp Ân Tuấn có rất nhiều đầu thuốc lá, có thể thấy anh đã đến đây một lúc rồi.

Đọc truyện chữ Full