DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 370: Chỉ là sợ cô sẽ rời đi

Lục Kiến Thành mím môi, cúi thấp xuống cười trêu đùa: “Tiểu thư Nam Khuê, cô nhìn tôi chằm chằm như vậy, không sợ vợ tôi ghen sao.”

Nam Khuê lập tức đỏ mặt: “Vậy anh ở bên ngoài đợi em.”

Cuối cùng, cô chọn một chiếc sườn xám dài màu đỏ, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng khi mặc lên người lại đẹp một cách lạ thường.

Kết hợp với một chiếc áo choàng màu trắng.

Nam Khuê nhìn bản thân mình trong gương, cô như thể một thiên kim tiểu thư đến từ Thượng Hải.

Vén nhẹ mái tóc, khí chất lại càng giống hơn.

Những nữ phục vụ ở hai bên không ngớt lời khen ngợi: “Tổng giám đốc Lục và phu nhân đúng là một cặp trai tài gái sắc, quả là xứng đôi vừa lứa.”

Lúc này, Lục Kiến Thành lại đi vào.

Hai cô phục vụ liền biết ý rời đi.

Lục Kiến Thành ôm chặt lấy eo của Nam Khuê.

“Khuê Khuê, phải làm sao đây, anh hối hận rồi!” Đột nhiên Lục Kiến Thành trầm giọng nói.

“Hối hận điều gì?”

“Hối hận đã đưa em tới đây, em đẹp như vậy, anh không muốn em bị những người đàn ông khác nhìn.”

Không thể phủ nhận rằng sau khi nghe những lời của anh, mọi đau buồn và không vui trước đó trong lòng Nam Khuê đều tan biến.

Những điều mà phụ nữ muốn thực sự rất đơn giản.

Không cần biết cô có béo hay không.

Cho dù cô có béo thật đi chăng nữa, chỉ cần anh khen cô thì cô sẽ cảm thấy vui vẻ rất lâu.

“Cảm ơn anh Kiến Thành, em biết, em bây giờ chắc chắn không thể so sánh được với trước khi mang thai, nhưng có thể nghe được những lời này của anh, em thực sự rất vui.”

“Điều hạnh phúc hơn, đó là em có thể sinh con cho anh.”

Lục Kiến Thành ôm má cô, cúi đầu hôn cô say đắm.

Sau cùng vẫn phải buông tay đầy lưu luyến.

Lúc này trên tàu vang lên một tiếng chuông.

Lục Kiến Thành kéo tay Nam Khuê ôm lấy mình, đồng thời đi ra ngoài: “Bắt đầu rồi!”

“Cái gì bắt đầu rồi?”

“Bán đấu giá.” Anh đáp.

“À, thì ra ở đây là nơi bán đấu giá!”

“Ừ, hôm nay anh có một món quà rất đẹp muốn tặng cho em.”

Hai người vừa vào chỗ ngồi không lâu, thì buổi đấu giá bắt đầu.

Ngay vật đấu giá đầu tiên, cả hội trường đã vô cùng sôi nổi.

Nghe tiếng đọc đấu giá liên tục không ngừng, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy rất thú vị và đầy phấn khích.

Đặc biệt là cuối cùng khi người chủ trì đọc: “10 triệu lần 1, 10 triệu lần 2, 10 triệu lần 3”. Những câu nói như vậy càng khiến người ta cảm thấy phấn khích lạ thường.

Còn cái búa đó, như đang gõ vào trong trái tim cô vậy.

Nam Khuê quay đầu sang bên cạnh, nhẹ nhàng nói với Lục Kiến Thành: “Cảm giác thật thú vị!”

“Được, vậy vật đấu giá cuối cùng, em đưa ra giá đi.”

“Không, em không được đâu.”

Ngồi xem thì được, còn thực sự để tự cô đấu giá thì cô vẫn còn bị mất bình tĩnh.

Cuộc đấu giá đã diễn ra hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng, vật đấu giá cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Lúc nhìn thấy chuỗi ngọc trai màu hồng, hầu như ánh mắt của mọi người trong hội trường đều sáng lên.

Trong hội trường đều là âm thanh của sự ngạc nhiên.

“Viên ngọc trai lớn quá.”

“Quan trọng đó còn là ngọc trai màu hồng tự nhiên, thực sự rất đẹp.”

Khắp nơi đều là tiếng khen ngợi và ca tụng.

Những người phụ nữ như phát điên lên và bắt đầu ra giá.

Còn Lục Kiến Thành, vẫn ngồi yên ở đó.

Tâm trạng của Nam Khuê rất bình tĩnh, dù sao thì cô cũng cảm thấy thứ đồ trang sức đẹp như này, nếu tất cả mọi người đều thích, giá chắc hẳn sẽ rất cao.

Cuộc đấu giá diễn ra hơn mười phút, tiếng hò hét tại hội trường vẫn nối tiếp không ngừng thể hiện sự nhiệt tình của mọi người.

Đột nhiên, Nam Khuê cảm thấy lòng bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt.

Ngay sau đó, tay cô trực tiếp được giơ lên.

Bên tai là giọng nói của Lục Kiến Thành hét lên: “Mười lăm triệu.”

Mười lăm triệu?

Đây là con số mà Nam Khuê ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cô lập tức bị sốc.

Tuy nhiên, khi mức giá này được đưa ra, rất nhiều người đã lắc đầu, im lặng bỏ biển giá trong tay xuống.

Nhưng vẫn có một người đang ra giá: “Mười sáu triệu.”

Lục Kiến Thành một lần nữa nắm lấy tay Nam Khuê giơ lên: “Mười bảy triệu.”

Người kia cũng tăng giá: “Mười tám triệu.”

Lục Kiến Thành lại nắm lấy tay Nam Khuê, vừa định giơ lên, Nam Khuê liền giữ chặt lấy tay anh: “Hay là đừng ra giá nữa, nó đắt quá, hơn nữa em cũng không thích nó đến vậy.”

Lục Kiến Thành nghiêng người lại gần cô và mỉm cười nói: “Lần này tiểu thư Nam Khuê dường như hơi đa cảm rồi, anh có nói là sẽ tặng sợi dây chuyền này cho em đâu, anh định mua tặng mẹ mà.”

“Vậy nên, tiểu thư Nam Khuê, sợi dây chuyền này em nhất định phải lấy được.”

Anh vừa dứt lời, Nam Khuê liền giơ tấm biển lên và đồng thời hô lớn: “Hai mươi triệu.”

Khoảnh khắc cô hô lên, Nam Khuê cảm giác sảng khoái và thư thái.

Cùng lúc đó, giọng nói của người ra giá trước đó cũng im bặt.

Người chủ trì buổi đấu giá nhìn quanh tất cả mọi người đang có mặt và bắt đầu hét lớn: “Hai mươi triệu lần 1, hai mươi triệu lần 2, hai mươi triệu lần 3, được, chốt giá.”

Sau đó là 1 tiếng búa quyết định vang lên.

Biết bản thân mình đã đấu giá được rồi, Nam Khuê lập tức vui vẻ ôm chầm lấy Lục Kiến Thành: “Tốt quá rồi, chúng ta đã đấu giá được món quà này tặng mẹ rồi.”

Lục Kiến Thành cười nói: “Ừm, tiểu thư Nam Khuê chúc mừng em đã đấu giá được món quà như ý nguyện cho mình.”

“Cái… cái gì?” Nam Khuê nghe thấy lời anh nói như vậy, lập tức tròn mắt: “Không phải anh vừa nói cái này là đấu giá cho mẹ sao?”

“Nếu không nói vậy, liệu em có tích cực giơ tay trả giá không.”

Nam Khuê: “…..”

Xong rồi, cô đã bị lừa rồi.

“A, Lục Kiến Thành, anh thật đáng ghét, anh lại lừa em, kẻ bịp bợm, món quà đắt tiền như vậy, sao em nỡ mua chứ!”

“Ừm, phải đắt, càng đắt càng tốt.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê cảm thấy bối rối, hoang mang.

Đúng lúc này, giọng nói của ai đó lại vang lên: “Tiểu thư Nam Khuê, đừng quên, sợi dây chuyền này là em tự mình đấu giá, vì thế khoản tiền này em nên tự trả.”

Nam Khuê: “…..”

Không phải nói là tặng cô sao?

Sao anh lại đột nhiên keo kiệt như vậy?

“Vậy thì xong rồi, cho dù có bán em đi thì cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy.”

“Không, anh mua, bảo vật vô giá.” Lục Kiến Thành cười nói.

Cuối cùng Lục Kiến Thành đã trả tiền.

Trên xe trở về, Nam Khuê nhìn sợ dây chuyền, sau đó lại nghiêm túc nghĩ lại toàn bộ cuộc đấu giá.

Đột nhiên cô bừng tỉnh.

Sao cô lại cảm thấy có mùi âm mưu nhỉ.

“Anh nói đi, có phải anh đang gài bẫy em không?” Nam Khuê nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiêm túc hỏi.

Lục Kiến Thành đã mở chiếc hộp, đồng thời tự tay lấy chuỗi dây chuyền ngọc trai màu hồng đeo lên cho Nam Khuê.

Sau đó anh nói: “Nếu như sau này, tiểu thư Nam Khuê có thể làm bà Lục ở bên anh suốt đời, thì sợi dây chuyền này chính là vật đính ước, còn nếu tiểu thư Nam Khuê còn muốn rời đi hoặc là muốn bỏ lại một mình anh, vậy thì hai mươi triệu này nên để tiểu thư Nam Khuê tự trả.”

“Một số tiền khổng lồ như vậy, dù anh có phải truy đuổi tới cùng trời cuối đất cũng không buông tha đâu.”

Nam Khuê nghe vậy, trong tim quặn thắt một cách khó hiểu.

Ngay sau đó, cảm thấy đau khủng khiếp.

Thì ra, anh hao tổn tâm lực, cũng chỉ là muốn cô ở bên cạnh anh mà thôi.

Anh sợ cô rời đi.

Sợ cô lại lặng lẽ ra đi không nói một lời.

“Em xin lỗi, Kiến Thành, em hứa với anh, em sẽ không rời xa anh nữa, trừ khi anh không cần em.”

Đọc truyện chữ Full