DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 371: Ảnh mẹ bầu hạnh phúc

“Đồ ngốc, sao anh lại không cần em chứ?”

Đời này, cho dù đánh mất chính mình, anh cũng không muốn đánh mất cô.

Vì mang thai sinh đôi, nên hai tháng này, bụng của Nam Khuê đã to lên không ít.

Vốn tầm khoảng tám tháng đi chụp ảnh mẹ bầu là đẹp nhất, nhưng bởi vì Nam Khuê đang mang thai sinh đôi, bụng đã rất lớn, cho nên cô đã có thể đi chụp ảnh mẹ bầu rồi.

Sáng sớm thứ sáu, cô mặc một chiếc váy rộng rãi và cùng Lục Kiến Thành đi đến studio.

Tuy nhiên, sau khi bước vào cửa, không ai ngờ rằng họ sẽ đụng phải đối phương.

Vì thế, cô và Lâm Tư Vũ đều ngây người.

Lâm Tư Vũ đứng bên cạnh một người đàn ông đẹp trai, nếu như cô đoán không lầm, thì đây hẳn là vị hôn phu của cô ấy, Phong Hàng!

“Đến chụp ảnh cưới à?” Lục Kiến Thành là người đầu tiên mở miệng.

Lâm Tư Vũ lập tức kéo lấy tay của Phong Hàng: “Ừm, hai người cũng vậy à?”

Lúc hỏi câu này, trong lòng cô ấy vẫn là chua xót không thôi.

Thế nhưng, cô ấy đã liều mạng kìm nén nó lại.

Vì vậy, không ai có thể nhìn ra sự khác thường của cô ấy.

“Bụng của Khuê Khuê khá lớn rồi, cô ấy muốn lưu giữ một số hình ảnh lúc mang thai, cho nên tôi đưa cô ấy đến đây chụp ảnh mẹ bầu.” Lục Kiến Thành đáp.

Lúc này, ánh mắt của Lâm Tư Vũ mới nhìn vào bụng của Nam Khuê.

Khi nhìn thấy bụng của cô nhô lên, trong lòng của cô ấy lại chua xót lần nữa: “Bụng khá lớn rồi, mấy tháng rồi?”

“Hơn năm tháng, gần sáu tháng rồi.”

“Khoảng thời gian này, chắc hẳn cô rất hạnh phúc nhỉ!” Đột nhiên, Lâm Tư Vũ hỏi.

Nam Khuê hé môi, định đáp lời.

Thì ngay lúc này, Lâm Tư Vũ nói tiếp: “Sắc mặt của cô rất tốt, cả người đều được bao phủ bởi một lớp trang nhã xinh đẹp, thực ra không cần hỏi, chỉ cần nhìn một chút là biết rồi, tôi cần gì phải hỏi chứ!”

“Nếu như muốn chụp ảnh mẹ bầu thì mau đi đi, chúng tôi cũng phải đi chụp ảnh cưới rồi.”

Dứt lời, Lâm Tư Vũ trực tiếp kéo tay Phong Hàng rời đi.

Tuy nhiên, mới vừa đi được vài bước, Lâm Tư Vũ liền buông tay Phong Hàng ra.

Một bên khác, vẻ mặt của Nam Khuê vô cùng khó hiểu, nhìn sang Lục Kiến Thành: “Từ lúc trở về, em quên mất chưa hỏi, trước kia Lâm Tư Vũ cố chấp như vậy, nhất quyết muốn gả cho anh như vậy, tại sao lại đột nhiên đổi ý thế?”

“Ông của Tư Vũ mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, không còn bao nhiêu thời gian nữa. Vốn dĩ ông ấy muốn gả Tư Vũ cho anh, chính là muốn tìm một mái ấm tốt cho cô ấy, nhưng anh đã từ chối ông ấy một cách rõ ràng.”

“Về phần cô ấy kết hôn với Phong Hàng, là do anh thúc đẩy, sau khi xem xét toàn diện, Lâm lão gia cảm thấy như thế cũng tốt. Lúc Tư Vũ biết được bệnh tình của ông nội, thì cũng lựa chọn nghe theo.”

Nam Khuê nghe xong vô cùng cảm khái.

Chỉ mới qua vài tháng, chẳng trách khi gặp lại Lâm Tư Vũ, cô cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều.

Trong đôi mắt đen láy ấy, sớm đã không còn sự bốc đồng và tùy hứng của ngày xưa nữa.

Thay vào đó, là hiểu chuyện và điềm đạm.

Cô ấy đã thay đổi.

Thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Mà đây ắt hẳn là điều mà nhiều người hay gọi là “trưởng thành chỉ trong một đêm.”

“Bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cô ấy.” Nam Khuê nói.

“Lúc trước cô ấy ép em rời đi, ép em và anh phải chia lìa, em không hận cô ấy à?”

“Trước khác, nay khác. Em nhớ lúc trước anh từng nói cha mẹ của cô ấy đều bị tai nạn xe hơi mà ra đi, ông nội là người thân duy nhất của cô ấy trên đời này. Nếu ngay cả ông nội cũng rời đi, cô ấy chắc sẽ không thể chịu đựng nổi!”

Lục Kiến Thành nắm chặt tay Nam Khuê: “Cho nên ngay từ đầu, anh đã hứa với ông ấy rằng sau này chúng ta sẽ là người nhà ngoại của cô ấy. Nếu cô ấy sẵn lòng, cô ấy có thể nhận mẹ của anh làm mẹ nuôi, Khuê Khuê, em có để ý không?”

Nam Khuê lắc đầu: “Em không ngại đâu.”

“Nếu cô ấy đã thành toàn cho chúng ta, sao chúng ta lại không thể bao dung cô ấy chứ?”

Khi đến phòng chụp ảnh, nhìn thấy những bức ảnh của các bà mẹ mang thai bên trong, Nam Khuê lập tức bị thu hút.

Đủ loại phong cách khác nhau, thực sự là cái gì cần có đều có.

Nhưng mà nhiều như vậy, cũng mang lại nhiều phiền não.

Lúc chọn trang phục, Nam Khuê trực tiếp bị vướng vào cảm giác xoắn xuýt, thấy cái này được, cái kia cũng cảm thấy được.

Chọn tới chọn lui, vẫn không biết nên chọn cái nào, bỏ cái nào trong tám bộ đồ kia.

Bởi vì sức lực có hạn, cũng không muốn mình quá mệt mỏi, nên cô quyết định chỉ chụp bốn hoặc năm bộ là đủ rồi.

Cuối cùng, cô dứt khoát không nhìn, trực tiếp đưa album ảnh cho Lục Kiến Thành: “Anh chọn đi, anh chọn cái nào thì em chụp cái đấy.”

“Em chắc chưa?” Lục Kiến Thành hỏi.

Hai phút sau.

Tám bộ đồ mà Nam Khuê phân vân chọn đi chọn lại, Lục Kiến Thành lại nhanh như cơn lốc đã chọn xong.

“Chọn xong rồi à? Nhanh vậy sao?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành gật đầu khẳng định: “Ừm, bốn bộ này đẹp nhất.”

Nam Khuê gật đầu, sau đó nhanh chóng đi thay quần áo.

Tuy nhiên, đợi khi cô thay quần áo xong đi ra, phát hiện Lục Kiến Thành đang yêu cầu người ta đổi thợ chụp ảnh.

“Nhiếp ảnh gia này chụp rất tốt mà, đó cũng là nhiếp ảnh gia đoạt huy chương vàng do họ giới thiệu đấy.” -Nam Khuê nói.

“Ừm, đúng là chụp rất đẹp, nhưng vẫn phải đổi người khác.” Lục Kiến Thành khá kiên trì.

Ngược lại, Nam Khuê thế nào cũng được, cho nên cứ làm theo ý của Lục Kiến Thành.

Thế nhưng đến lúc trang điểm, Nam Khuê cuối cùng cũng biết được lý do vì sao.

Một em gái trợ lý bám vào bên cạnh Nam Khuê với vẻ mặt ghen tị: “Chị ơi, em thật sự rất ghen tị với chị đó, chồng chị cũng quá yêu chị rồi!”

“Hả?”

“Lúc chị vừa đi thay quần áo, hẳn còn chưa biết, thực ra chồng chị đòi đổi thợ chụp ảnh không phải vì kỹ năng chụp, mà là vì anh ấy muốn một nữ nhiếp ảnh gia chụp cho chị đấy.”

“Anh ấy nói nếu để một người đàn ông chụp ảnh cho chị, anh ấy sẽ ghen.”

Sau khi cô em gái trợ lý nói xong, Nam Khuê lập tức nhìn về phía Lục Kiến Thành.

Trong tim chợt cảm thấy ngọt ngào.

Thảo nào có người cứ khăng khăng.

Hóa ra là vì ghen.

Đột nhiên, Nam Khuê nhớ lại những bộ trang phục mà anh đã chọn.

Bây giờ, cô mới kịp phản ứng.

Hèn gì anh chọn nhanh như vậy, hóa ra tiêu chí của anh chỉ có một: Đó chính là càng nhiều vải càng tốt, không được quá hở hang.

Vì vậy, anh đã loại bỏ những bộ quần áo ít vải nhất.

Bỗng nhiên, Nam Khuê cảm thấy lúc anh ghen rất đáng yêu.

Lấy điện thoại di động ra, Nam Khuê gửi cho người nào đó một tin nhắn Wechat: “Không ngờ mùi dấm của anh Lục lại nồng như vậy?”

Lục Kiến Thành đọc, đang chuẩn bị quay về.

Thì tin nhắn Wechat của Nam Khuê lại xuất hiện.

“Nhưng mà, anh Lục ăn dấm, em thấy cũng rất đáng yêu.”

“Cảm ơn anh, Kiến Thành, cảm ơn anh đã nghiêm túc mà yêu em dịu dàng như vậy.”

“Em yêu anh.”

Nhìn chằm chằm vào ba chữ đó, hốc mắt của Lục Kiến Thành bỗng nóng lên và hơi đỏ.

“Anh cũng yêu em!” Anh trả lời.

Bởi vì Nam Khuê đang là phụ nữ mang thai, cho nên việc chụp ảnh cả ngày đều được sắp xếp tương đối nhẹ nhàng.

Về cơ bản là chụp một bộ, nghỉ ngơi một tiếng.

Thế nên khi chụp hết cả bốn bộ quần áo, thì trời đã chập tối.

Chụp ảnh xong, cả hai cùng nhau đi xuống.

Không ngờ lại đụng phải Lâm Tư Vũ ở đại sảnh.

“Thật trùng hợp!” Nam Khuê nói.

“Không phải trùng hợp.” Lâm Tư Vũ nói: “Tôi cố ý ở đây đợi cô đấy, có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát.”

“Bây giờ sao?”

Lâm Tư Vũ gật đầu.

Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Vậy anh ở đây đợi bọn em một chút nhé.”

“Ừm.” Lục Kiến Thành cũng gật đầu.

“Lên tầng hai đi!” Lúc này, Lâm Tư Vũ đề nghị.

Đến tầng hai, Lâm Tư Vũ mở lời trước: “Nam Khuê, cô đã thắng rồi, thắng rất đặc sắc, và thắng cũng rất đẹp, cô bây giờ có phải rất đắc ý không?”

Đọc truyện chữ Full