DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 389: Nam Khuê mất nhiều máu

Lời này, gần như là một lời bàn giao hậu sự.

Nhưng Lâm Tiêu lại như không nghe ra.

Cậu ấy nhìn Nam Khuê, lớn tiếng kêu: “Thiếu phu nhân, cố gắng lên, kiên trì lên.”

“Nếu như cô và hai đứa bé có chuyện gì, tổng giám đốc Lục làm sao sống tiếp nữa đây?”

Nam Khuê cười khổ: “Có lẽ như thế, anh ấy sẽ không còn gánh nặng gì nữa!”

Nếu như anh ấy đã không đến.

Vậy thì, cô và con đã thực sự không có liên quan gì đến anh nữa rồi.

Lửa càng ngày càng lớn.

Qua cửa xe, Nam Khuê có thể trông thấy rất rõ.

Nhắm mắt lại, trong thâm tâm cô ngàn vạn lần nói xin lỗi: “Xin lỗi các con, là do mẹ vô dụng, mẹ không thể bảo vệ tốt cho các con.”

“Con yêu, là mẹ hại các con, đều là lỗi của mẹ.”

“Nếu như khi còn sống không thể làm một người mẹ tốt, vậy thì mẹ hy vọng, rời xa thế giới này chúng ta vẫn ở bên nhau được không?”

“Con yêu, không cần sợ lửa, cũng không cần sợ đau, mẹ sẽ dùng cơ thể này bao bọc các con khỏi ngọn lửa, các con chỉ cần ở trong bụng mẹ an yên ngủ thôi, vẫn giống như trước đây, chỉ là ngủ một giấc thôi, được không?”

Không giống như những lần nhắm mắt trước đây.

Lần khép mi này, là chết tâm, là triệt để tuyệt vọng.

Cũng là lời từ biệt cuối cùng.

Chính lúc này, đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói kích động: “Đến rồi, đến rồi, cảnh sát đến rồi, thiếu phu nhân, cô đợi một chút, bọn họ sẽ đến cứu cô ngay.”

Nghe thấy lời này, Nam Khuê chợt mở mắt ra.

Tuy rằng bụng cô đau đến nghẹt thở, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc: “Thật sao? Họ thực sự đến rồi sao?”

Vừa dứt lời, cảnh sát mặc đồ bảo hộ, lao đến.

Tốc độ chuyên nghiệp, giải cứu cũng chuyên nghiệp.

Mọi chuyện đã xong rồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Nam Khuê đã được cứu ra khỏi chiếc xe đó.

Ngay khi vị cảnh sát đó bế cô lên, điên cuồng chạy ra sau khỏi chiếc xe, một tiếng rất lớn vang lên.

Chiếc xe lập tức nổ tung.

Ngọn lửa rất lớn, bắn thẳng lên bầu trời, thiếu chút nữa thôi đã thiêu chết người.

Những mảnh vỡ của chiếc xe bay tứ tung khắp nơi.

Trái tim của Nam Khuê sụp đổ trước cảnh tượng ấy.

Cô nhìn rất rõ, ngọn lửa đang đuổi theo họ, trái tim cô như thắt lại.

Cũng may cuối cùng, cảnh sát bế cô chạy khỏi vùng nguy hiểm ấy.

Do kiệt sức, vị cảnh sát đó sau khi đến nơi an toàn, lập tức ngã xuống.

May mắn thay, bên cạnh có người lao tới kịp thời đỡ lấy bọn họ.

Sau đó, họ lên xe cảnh sát, tức tốc lao đến bệnh viện gần nhất.

Vì đội mũ, Nam Khuê không thể nhìn thấy người bên trong.

Dù cho cơ thể đau đớn, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy vị cảnh sát đã liều mình cứu cô.

“Tôi có thể nhìn mặt anh được không?” Nam Khuê yếu ớt hỏi.

Tuy nhiên, người bên trong đã lắc đầu.

Một chút cũng không muốn bỏ mũ xuống.

Nam Khuê nghĩ, anh ấy chắc là muốn làm việc tốt nhưng không muốn lưu danh.

Dù cho muốn tận mắt nhìn thấy người đó, chính miệng nói lời cảm ơn, nhưng nếu anh ấy đã nhất quyết không muốn lộ mặt, cô làm sao có thể ép buộc người ta được chứ?

Cô mở lời, dù cho cơ thể có đau đến không chịu nổi, vẫn gắng gượng nói: “Tuy rằng không biết mặt anh, nhưng vẫn cảm ơn anh.”

“Thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không có anh, tôi và các con có thể đã…”

Nam Khuê mới nói được một nửa, điện thoại của người đàn ông kia vang lên.

Anh ấy lập tức bắt máy, phía bên kia truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Tiễn Nam, tình hình ở hiện trường thế nào rồi? Vụ tai nạn này xảy ra ngay trong trung tâm thành phố, ảnh hưởng rất lớn, các cậu nhất định phải tìm mọi cách cứu được thai phụ đó.”

Tiễn Nam?

Thì ra là anh ấy.

Đúng là anh ấy!

Chẳng trách, anh ấy liều mạng ôm lấy cô, liều mạng ôm lấy cô chạy ra ngoài, thậm chí bất chấp cả tính mạng mình.

Cho nên, thai phụ mà vừa nãy người kia nhắc đến, không ai khác, chính là cô, đúng không?

Thực sự không thể nhịn được nữa, Nam Khuê bật khóc như mưa.

Cô đưa tay, muốn cởi chiếc mũ trên đầu anh ấy xuống.

Lúc này, cô thực sự chỉ muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.

Thế nhưng cơ thể cô quá đau rồi, cũng có thể do cô hoàn toàn không có cách nào để tháo chiếc mũ kia xuống.

Nam Khuê loay hoay mãi, cũng chẳng thể tìm được chỗ để bỏ nó ra, nước mắt lại rơi, mỗi lúc một nhiều hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực nhưng vẫn kiên định của cô.

Chu Tiễn Nam cuối cùng cũng bỏ cuộc.

“Để tôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên.

Chu Tiễn Nam bỏ chiếc mũ trên đầu mình xuống.

Ngay lập tức, khuôn mặt anh tuấn, quen thuộc đó của Chu Tiễn Nam hiện ra trước mắt cô.

“Thực sự là anh!”

Bởi vì đau đớn, cũng bởi vì kích động, giọng nói của Nam Khuê có chút run rẩy.

“Tiễn Nam, cảm ơn anh! Anh biết không? Mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, anh đều giống như một vị anh hùng xuất hiện trước mặt tôi!”

“Lần trước khi tôi mang thai gặp tai nạn là anh cứu tôi, lần này cũng là anh, tôi có thể cầu xin anh một việc được không?”

“Được!” Chu Tiễn Nam nhìn thấy máu trên người cô, không thể nghĩ thêm gì nữa, chỉ có thể ra sức gật đầu: “Khuê Khuê, em muốn nói gì cũng được!”

“Kiên trì lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, bác sĩ đã chuẩn bị xong hết rồi, em và em bé nhất định sẽ bình an vô sự, em bé chắc chắn cũng sẽ an toàn ra đời.”

“Ừm!”

Đáp xong chữ cuối cùng này, Nam Khuê đã thực sự hoàn toàn kiệt sức.

Chỉ có sự đau đớn giống như thủy triều điên cuồng, cuồn cuộn chiếm lấy ý thức cô.

Xe cảnh sát chạy xuyên suốt con đường, rất nhanh đã đến bệnh viện.

Nam Khuê đã được đưa vào phòng cấp cứu với tốc độ nhanh nhất.

Bệnh viện đã nhận được tin tức từ trước của cảnh sát, xảy ra một vụ tai nạn xe, có một thai phụ bị vỡ ối, mọi thứ sớm đã chuẩn bị xong.

Sau khi được đẩy vào trong, Nam Khuê nhanh chóng được gây mê và tiến hành phẫu thuật.

Chu Tiễn Nam ngồi bên ngoài, trên người dính toàn máu.

Lượng máu đều là máu trên người Nam Khuê dính lên quần áo của anh ấy.

Có thể tượng tượng ra, trên đường đến đây, cô đã chảy nhiều máu đến mức nào.

Cơ thể anh ấy run lên, trong lòng tràn ngập lo lắng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chuyện trước đây, anh ấy thực sự không dám nghĩ lại.

Càng không dám nghĩ, cô rốt cuộc đã phải trải qua những gì, mới có thể trải qua sự việc bi thảm như vậy trong ngày sinh nở?

“Lục Kiến Thành…” Không thể nhịn được nữa, anh ấy đấm mạnh vào tường, trên mặt đầy vẻ phẫn uất và đau đớn: “Anh rốt cuộc chăm sóc cô ấy kiểu gì thế này?”

“Không phải nói sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, bảo vệ cô ấy an toàn, đó là cách anh yêu cô ấy sao?”

Lúc này, trong lòng anh ấy vô cùng hối hận.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Mà Chu Tiễn Nam ở bên ngoài chờ đợi ra cũng chỉ có thể chờ đợi.

Cuối cùng, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, nữ y tá vội vội vàng vàng chạy đến, đưa tờ giấy trên tay cho anh ấy: “Anh là chồng của sản phụ có đúng không, sản phụ hiện tại xuất huyết rất nhiều, tình hình cực kì nguy hiểm, chúng tôi đang cố hết sức để cứu cô ấy.”

Chu Tiễn Nam bất lực mở lời, vừa định nói “Không phải.”

Nữ y tá đã vội đưa bút cho anh ấy.

“Đây là giấy thông báo tình trạng nguy kịch, anh mau ký đi, đừng làm chậm trễ thời gian cứu người.”

Chu Tiễn Nam cầm bút, có thế nào cũng không tin những gì anh ấy vừa nghe thấy!

Hai tay run rẩy đến nỗi không cầm chắc bút.

“Mau ký tên đi, đừng làm chậm trễ thời gian, sản phụ còn đang chờ bên trong!” Nữ y tá vội vàng thúc giục.

Đọc truyện chữ Full