DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 390: Nam Khuê mất rồi (1)

Không dám chậm trễ nữa, Chu Tiễn Nam chỉ có thể đặt bút ký tên.

Y tá cầm tờ giấy, vội vã đi vào trong, nhưng trái tim Chu Tiễn Nam lại lơ lửng trên mây.

Ngoài cửa, anh thất thần đi qua đi lại.

Vậy nhưng, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn đang sáng.

Trong một phòng phẫu thuật chỉ cách đó vài tầng, Lục Kiến Thành cũng vừa được đẩy ra ngoài.

Khoảng hơn một tiếng sau, thuốc mê dần hết tác dụng, anh cuối cùng cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên anh làm là mượn điện thoại gọi cho Nam Khuê.

Nhưng, điện thoại của Nam Khuê lúc này sao có thể có người nghe được chứ?

Cho nên anh lập tức gọi cho Lâm Tiêu.

Khi chiếc xe phát nổ, do tốc độ hơi chậm, không kịp tránh, nên Lâm Tiêu cũng bị thương một vài chỗ.

Cũng vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Cũng may chỉ là vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành, Lâm Tiêu vô cùng kích động, lập tức vội vàng kêu lên: “Tổng giám đốc Lục.”

“Khuê Khuê đâu? Cô ấy sao rồi? Bọn cậu bây giờ đang ở đâu?” Lục Kiến Thành vội vàng hỏi.

“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi trên đường đến bệnh viện thì gặp tai nạn, thiếu phu nhân đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện rồi, tôi cũng vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, cũng đang đi tìm cô ấy, hiện giờ vẫn chưa biết tình hình của cô ấy ra sao.”

Nghe đến hai chữ “tai nạn”, Lục Kiến Thành lập tức hít lấy một ngụm khí lạnh.

Trong phút chốc, Lục Kiến Thành cảm thấy lo sợ và hoảng loạn.

“Ở bệnh viện nào? Mau nói cho tôi biết!”

Tính mạng của Khuê Khuê gặp nguy hiểm, hơn nữa còn đang sinh con cho anh.

Anh sao có thể yên tâm nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi chứ?

Nghe Lâm Tiêu nói tên bệnh viện, Lục Kiến Thành đưa mắt nhìn, không phải chính là bệnh viện anh đang ở sao?

May sao, may mà không xa lắm.

Một khoảng cách rất gần, anh chỉ cần đi thang máy xuống là có thể nhìn thấy cô rồi.

Nghĩ đến đây, lòng Lục Kiến Thành lập tức dâng trào, nhiều hơn nữa là lo lắng và gấp gáp.

Lúc này, giọng nói của Lâm Tiêu lại vang lên: “Tổng giám đốc Lục, anh đã bị trì hoãn chuyện gì có đúng không? Tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc, nhưng không ai nghe máy.”

“Tôi bị trúng đạn, vừa làm phẫu thuật xong.” Lục Kiến Thành nói.

Lâm Tiêu vừa nghe vậy, liền gấp gáp: “Cái gì? Trúng đạn? Tổng giám đốc Lục, anh đang ở đâu? Tôi lập tức đến đón anh.”

“Không cần, tôi không sao, tôi lập tức đi tìm Khuê Khuê, đứng chờ trước cửa phòng sinh, trước khi tôi đến, tôi muốn biết tình hình của cô ấy.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục, vậy anh chú ý sức khỏe.”

Tắt điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức chống người ngồi dậy, đồng thời đưa tay rút kim truyền ra.

Y tá từ bên ngoài vào thêm thuốc, nhìn thấy cảnh này, lập tức bị dọa sợ.

Cô ấy vội ngăn lại: “Anh đang làm gì vậy? Sao lại rút kim truyền?”

“Tôi có việc gấp, nhất định phải ra ngoài, cô đến đúng lúc lắm, rút kim truyền cho tôi.” Lục Kiến Thành kiên định nói.

“Anh vừa mới phẫu thuật xong, vết thương còn chưa lành, nhất định phải nằm trên giường, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, ngộ nhỡ vết thương bị nhiễm trùng….”

Nữ y tá còn chưa nói xong, Lục Kiến Thành đã rút dây truyền ra.

Giây sau, máu từ cánh tay bắt đầu chảy xuống.

Y tá vội bước đến, giữ lại cánh tay anh, nghiêm nghị nói: “Dù như thế nào cũng không được ra ngoài, anh mau trở về giường bệnh đi, tôi sẽ cắm lại dây truyền cho anh.”

Lục Kiến Thành giơ tay, hất cánh tay nữ y tá ra, loạng choạng bước ra ngoài.

Nữ y tá bắt đầu bực mình.

Nhưng không thể nào không quản.

Sau khi đã đuổi kịp Lục Kiến Thành, cô kéo tay anh lại: “Không cần biết anh là ai, nhưng hiện tại anh là bệnh nhân của tôi, tôi nhất định phải có trách nghiệm với bệnh nhân của mình.”

“Tôi yêu cầu anh, lập tức quay về giường bệnh nằm, nếu không, một khi bị nhiễm trùng, hậu quả sẽ rất nguy hiểm.”

Lục Kiến Thành nhìn cô ấy với ánh mắt sắc lạnh.

Lời nói lập tức trở nên trầm thấp và lạnh lùng: “Tôi nói lại lần nữa, hôm nay dù có chết, tôi cũng phải rời khỏi đây.”

“Haiz, anh đúng thật là, sao anh có thể ngoan cố như vậy chứ? Anh làm như vậy là đang giết chết bản thân mình đấy, không có gì quý hơn tính mạng của mình cả!” Nữ y tá vừa bực bội vừa gấp gáp.

“Tính mạng đúng là rất quan trọng, nhưng bây giờ vợ tôi vừa xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang đấu tranh với tử thần, trong bụng cô ấy còn có hai đứa con của chúng tôi, lại còn đang sinh non, cho nên, bất luận thế nào, tôi nhất định phải đi gặp cô ấy.”

“Ở bên cạnh cô ấy.”

“Bỏ ra, nếu như cô còn không buông tay, tôi sẽ không khách khí nữa.” Ánh mắt Lục Kiến Thành trở nên lạnh băng.

Có lẽ vì bất ngờ bởi những lời anh vừa nói, cũng vì biết được nguyên nhân.

Nữ y tá đứng hình mất vài giây.

Sau khi kịp phản ứng lại, trái tim cô rung động dữ dội.

Phải yêu thương đến nhường nào, thì mới có thể không cần đến tính mạng của bản thân, mà muốn ở bên cạnh vợ mình cơ chứ?

Là một người mới tốt nghiệp không lâu, lại còn là một người hướng về tình yêu, hướng về hôn nhân, cô gái ấy lập tức bị cảm động.

Cô ấy buông tay Lục Kiến Thành ra.

Lần này, cô không còn ngăn cản, mà để Lục Kiến Thành rời khỏi phòng bệnh.

Tuy nhiên, có thể do thuốc mê vừa hết, hoặc do vết thương quá đau sau ca mổ, Lục Kiến Thành mới đi được vài bước thì bất ngờ loạng choạng ngã xuống đất.

Thế nhưng, anh lại không hề kêu lên một tiếng.

Mò mẫm dưới nền đất lạnh, anh nghiến răng đứng dậy, muốn bước tiếp.

Lần này cũng vậy, anh vừa đi được vài bước, thì lại ngã xuống đất.

Y tá không nhìn nổi nữa, chạy đến đỡ lấy tay anh.

Lục Kiến Thành tưởng cô ấy lại muốn kéo mình trở về giường bệnh, lập tức thẳng thừng từ chối: “Đi ra đi, không cần, tôi nói rồi, tôi nhất định phải đi tìm vợ tôi.”

Biết là anh đã hiểu lầm, nữ y tá giải thích.: “Không phải, tôi không có ý muốn đưa anh quay về phòng bệnh.”

“Tôi chỉ muốn nói, vợ anh đang ở đâu, tôi có thể đỡ anh đi qua đó.”

Dường như không tin, Lục Kiến Thành nghi ngờ hỏi lại: “Cô nói thật sao?”

“Ừm, thật.” Y tá gật đầu trả lời.

Sau đó bắt đầu đỡ lấy cơ thể Lục Kiến Thành đi về phía trước.

Nhưng mà, Lục Kiến Thành cao một mét tám, cả cơ thể nặng trĩu, sức lực của cô ấy thực sự là không thể chống đỡ nổi.

Cho nên, vừa mới bước được vài bước, hai người lại lần nữa suýt ngã.

Cô gái kia lập tức nghĩ ra cách, liền nói: “Anh đứng đây chờ tôi chút, tôi sẽ trở lại ngay.”

Khoảng mười phút sau, cô gái kia quay lại, đẩy theo một cái xe lăn.

Lục Kiến Thành hiểu ý, lập tức ngồi lên xe lăn, cô gái bắt đầu đẩy anh xuống tầng của khoa phụ sản.

Sau khi hỏi những thông tin tương ứng ở quầy lễ tân, Lục Kiến Thành đi thẳng đến phòng phẫu thuật của Nam Khuê.

Tuy nhiên, khi anh đi, cả dãy hành lang đều trống rỗng, yên tĩnh và tĩnh mịch lạ thường.

Phía trước hình như có một hình dáng cao lớn quen thuộc.

Tiến lại gần, sau khi nhận ra bóng dáng ấy, Lục Kiến Thành lập tức lên tiếng gọi: “Lâm Tiêu.”

Lâm Tiêu quay người lại liền nhìn thấy Lục Kiến Thành.

Môi cậu điên cuồng run lên.

Giây tiếp theo, cậu liền quỳ xuống đất, đau khổ mà khóc: “Tổng giám đốc Lục, xin lỗi anh, tôi…..”

Đọc truyện chữ Full