DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1902

Chương 1902:

Anh ta sẽ làm gì vào lúc nửa đêm?

Sắc mặt Diệp Phi thay đổi, mở cửa phòng vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa lao ra hành lang, anh đã nghe thấy tiếng kêu khe khẽ từ cánh cửa được đóng kín “A..“ Đó là giọng của Đường Nhược Tuyết “Rầm.. Diệp Phi đá tung cánh cửa, không nói một lời lao vào…

Diệp Phi lao vào phòng và nhìn thoáng qua Đường Nhược Tuyết.

Cô mặc váy ngủ đang ngồi bên cạnh bàn cà phê, một tay cầm vài tập tài liệu, tay còn lại che mắt cá chân trái.

Khuôn mặt xinh xắn của cô không thể nén nỗi đau.

Không nghỉ ngờ gì nữa, cô đã bị bong gân.

Chỉ là không thấy Phác Anh Long ở trong phòng.

Chẳng phải Triệu Bích Nhi nói rằng đã thấy Phác Anh Long vào phòng sao?

Tại sao anh lại không thấy anh ta?

Anh ta đã về sớm?

Một loạt suy nghĩ xoay tới xoay lui trong đầu Diệp Phi rồi sau đó rất nhanh liền biến mất, anh chạy tới quỳ ở bên cạnh Đường Nhược Tuyết: “Em làm sao vậy?

“Vừa rồi lúc tôi đang xem thông tin về cuộc đấu giá ngày mai, đột nhiên từ cửa sổ có một con dơi vồ tới. Tôi sợ đến mức nhảy khỏi ghế sô pha và né tránh”

Đường Nhược Tuyết khit mũi giải thích: “Kết quả vô tình té ngã, rất đau”

“Con dơi?”

Diệp Phi nhìn xung quanh: “Tôi không nhìn thấy, có phải em đã nhìn nhầm không, sao lại có dơi trong phòng?”

Đường Nhược Tuyết dùng ngón tay út mở ra cửa sổ: “Nó đã bay ra ngoài, răng sắc bén miệng, toàn thân đỏ bừng. Thật là đáng sợ”

Diệp Phi đứng dậy chạy tới cửa số nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng con dơi, anh không biết có phải là ảo giác của Đường Nhược Tuyết không liền đóng cửa số lại: “Không sao, cửa sổ đóng rồi, sẽ không có cái gì đi vào nữa”

Anh chạy lại chỗ Đường Nhược Tuyết: “Đừng nhúc nhích, để tôi xem xét vết thương, tránh bong gân lần nữa”

Đường Nhược Tuyết đã từ bỏ vùng vậy.

Diệp Phi tránh tay của người phụ nữ, nhìn bàn chân sưng đỏ của Đường Nhược Tuyết liền đưa tay ấn vài cái cho bớt sưng Đôi chân của phụ nữ ít nhiều có thể nhận ra một số khuyết điểm.

Dài quá thì không thẳng, thẳng quá thì da không đều màu, đều màu da thì lại có vết sẹo nhỏ… Mà chân Đường Nhược Tuyết lại khiến cho Diệp Phi có phản ứng sinh lý.

Trắng bóc giống như củ sen, lại không hề mập.

Diệp Phi cảm thấy hơi mà anh thở ra đều mang theo nhiệt độ.

“Em bôi dầu hay đang điều trị?”

Đường Nhược Tuyết có thể cảm giác được hơi thở nóng bức của Diệp Phi, cô không khỏi trợn tròn mắt: “Anh sờ lâu như vậy không có chút tác dụng nào sao?”

Diệp Phi hơi sững sờ trước sự tức giận hiếm hoi của cô.

“Lập tức, lập tức liền hết sưng, vừa rồi tôi đang xoa bóp”

Phi cười ha ha, anh không có ngân châm, nên dứt khoát dùng đá Sinh Tử chữa trị Sau một thời gian, tình trạng sưng của mắt cá chân Đường Nhược Tuyết dần thuyên giảm, lần nữa trở nên mịn màng hấp dẫn.

Tuy nhiên, Diệp Phi không buông ngay lập tức, vẫn giữ chặt nó trong lòng bàn tay, đồng thời dùng tay kia nhặt tài liệu rơi.

Đọc truyện chữ Full