DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1903

Chương 1903:

“Hôm nay em hết ngồi máy bay lại phải giải quyết mâu thuẫn ở Bưu Luân, mệt mỏi hết một ngày. Tắm xong em không thể nghỉ ngơi cho khỏe mà còn xem tài liệu của công ty sao?”

Anh nhặt tập tài liệu bị đánh rơi và đưa cho người phụ nữ.

“Anh nghĩ rằng tôi đến Hồng Kông chỉ vì làm nhân chứng thôi hả?”

Đường Nhược Tuyết lẩm bẩm nhìn Diệp Phi: “Tôi có một dự án khác cần theo dõi”

“Chính quyền thành phố Hong Kong sẽ đưa ra đấu giá mười lô đất vào ngày mai để giảm bớt áp lực, tạo phúc lợi cho mười triệu dân cư Hong Kong”

“Một trong những lô đó vị trí rất gần biển, rất có giá trị để phát triển, được.

gọi là Vọng Hải Phong. Nó có một vị trí cực tốt và một môi trường yên tĩnh, còn hướng về phía đông của mặt trời mọc.”

“Tiền Gia Hân cảm thấy có lợi nhưng cô ấy không đủ tiền nên đã lôi kéo tôi hợp tác, cô ấy sáu, tôi bốn”

“Chúng tôi có một công ty bất động sản, ngày mai dự định lấy lô đất này vào túi, sau đó xây một chung cư cao cấp”

“Vê tên thì chúng tôi đã nghĩ rồi, là Sunrise Oriental, nhìn núi ngắm biển thưởng thức bình minh, rất nên thơ..” “Nó có giá khởi điểm một tỷ nhân dân tệ, chi phí phát triển ban đầu là năm trăm triệu, giá trị tiềm năng là hai mươi tỷ nhân dân tệ.”

“Nếu cuối cùng đấu giá được trong vòng năm tỷ thì sau khi hoàn thành dự án có thể thu được mười tỷ, tôi được bốn tỷ cũng có thể xem là một miếng thịt mỡ”

“Đây cũng là một trong những lý do khiến Tiền Gia Hân đối xử nồng nhiệt với tôi và tôi cố gắng hết sức để duy trì mối quan hệ này”

Nói về công việc, Đường Nhược Tuyết trở nên hào hứng hơn và nói chuyện không ngừng với Diệp Phi Diệp Phi đang xoa bóp mắt cá chân của người phụ nữ, anh cảm thấy răng người phụ nữ này thực sự là một người nghiện công việc.

Sau đó anh khẽ nhíu mày, cái tên Vọng Hải Phong sao lại quen vậy?

Anh giống như đã nhìn thấy cái tên này ở đâu đó.

“Xong chưa?”

Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi đang lơ đăng nói: “Y thuật của anh vốn không tệ lầm, làm sao lâu như vậy còn chưa xong? Anh muốn ăn đậu hủ của em?

Diệp Phi định thần lại, mỉm cười buông tay ra: Em đang áp dụng phương pháp điều trị cao cấp, lành lập tức xoa bóp, tự nhiên sẽ tốn nhiều thời gian hơn”

Anh ôm lấy người phụ nữ: “Nếu không chữa khỏi bệnh cho cô liền, ngày mai cô tham gia đấu giá như thế nào?”

“A, hết sưng rồi này!”

Đường Nhược Tuyết nhận thấy rằng hầu hết các cơn đau đã biến mất, mắt cá chân có lực, cô khịt mũi ngạc nhiên.

Diệp Phi bế cô đặt lên ghế sô pha cười nói: “Đó là đương nhiên, tôi dù sao cũng là trợ tá của Kim Chỉ Lâm, cái này chỉ là mắt cá chân bị bong gân thôi”

Anh còn mang quần áo và dép đi trong nhà của phụ nữ đưa cho cô, tránh cho Đường Nhược Tuyết thấy lạnh trong tiết trời đầu xuân.

“Thật kiêu ngạo”

Đường Nhược Tuyết khit mũi, sau đó lại nhìn cánh cửa phòng bị gõ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Cô chỉ vô tình ngã xuống và hét lên một tiếng, Diệp Phi đã đạp cửa xông vào, chứng tỏ anh ấy đang rất lo lắng cho cô.

Vừa nhìn ổ khóa bị phá, Đường Nhược Tuyết lại có chút đau đầu: “Cửa bị anh phá, buổi tối làm sao ngủ được?”

Cô đã quen với việc khóa cửa khi ngủ.

 

Đọc truyện chữ Full