DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 220: Chặn súng!

Chiếc xe vận tải lớn hiệu GMC chạy với tốc độ kinh người, những xe tải bình thường không thể so sánh được, đầu xe đều có những chiếc gậy được bao bọc cẩn thận, sau khi đấu đá lung tung trên đường phố, rất nhanh chiếc xe chạy ra đường cao tốc.

Trên quảng trường có người báo cảnh sát phát hiện một đám lưu manh mang súng, nhưng cảnh sát vừa hỏi biển số xe, người báo cảnh sát mới phát hiện, hai xe tải kia không có biển số!

Chỉ có thể dựa vào hình dáng hai chiếc xe để tiến hành xác định, nhưng với hình thức này thì hiệu quả rất thấp, dù sao cũng phải lập tức phong tỏa đường cao tốc, đó cũng không phải là chuyện một chốc một lát, huống hồ lại gây ra tắc nghẽn giao thông, tổn thất kinh tế, tuyệt đối đồn cảnh sát không thể làm thế được.

Bên trong thùng đựng hàng, ba người Dương Thần sau khi lấy điện thoại di động ra, phát hiện tín hiệu bên trong xe không có tín hiệu, cái này chứng minh khả năng của lũ lưu manh không tồi, đã dùng cách nào đó cắt đứt tín hiệu thông tin.

- Làm sao bây giờ? Bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu? Không phải là đem đến ngoại thành rồi giết hết chúng ta chứ?

Đường Đường dù sao cũng là con gái. Bất luận ngày thường bướng bỉnh cỡ nào, đến lúc này chung quy vẫn là sợ hãi.

Viên Dã quan tâm an ủi nói:

- Không phải sợ, Đường Đường, anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối sẽ không để họ làm em tổn thương.

- Anh bảo vệ em thế nào? Anh không thấy bọn họ có súng sao? Chẳng lẽ anh giống liệt sỹ cách mạng đi chắn súng à?

Đường Đường chán nản nói.

Giữa ngọn đèn mờ nhạt, Viên Dã trầm mặc một lát, ánh mắt sáng quắc nói:

- Đúng! Nếu thực sự bọn họ chĩa súng vào em, anh sẽ che trước người em, cho dù viên đạn bắn em, cũng phải xuyên qua anh trước!

Lời nói của Viên Dã vô cùng thành khẩn, rõ ràng từng chữ, dường như lấy sinh mạng của chính mình để hứa hẹn, cũng giống như ngày thường không tiếc đáp ứng mọi yêu cầu của Đường Đường.

Đường Đường kinh ngạc nhìn Viên Dã, sững sờ hồi lâu mới “Xì” cười, cảm giác sợ hãi tiêu tan:

- Anh Viên Dã cũng thật là, ai cần anh chặn súng chứ, hơn nữa sao bọn họ lại ngốc vậy được, chỉ bắn từ phía trước, không biết đánh từ phía sau chứ?

- Anh … Anh nói thật đấy!

Viên Dã đỏ mặt, nhưng tình thế cấp bách, lại không biết biểu lộ lòng mình như thế nào.

Đường Đường vươn cánh tay nhỏ bé, trắng nõn che miệng Viên Dã, làm như “Chớ có lên tiếng” “không cho nói những lời như vậy”

Viên Dã sửng sốt thấy đột nhiên giọng điệu Đường Đường dịu dàng, ngay sau đó lại đáp lại nhẹ nhàng.

Nghe hai đứa trẻ nói chuyện mà khiến người khác cảm động, Dương Thần thổn thức, ra vẻ chính mình cùng Lâm Nhược Khê nếu ở trong tình cảnh này cũng không giống vợ chồng như bọn họ.

- Nếu thật là để chúng ta xuống xe, cho chúng ta viên đạn, cũng coi như bọn họ có trái tim, tôi chỉ sợ bọn họ cho chúng ta chết bằng cách khác, căn bản không phải là bắn súng.

Dương Thần nói.

Viên Dã và Đường Đường nghi ngờ hỏi:

- Vậy bọn họ muốn làm gì?

- Ví dụ như cho chúng ta vào thùng đựng hàng rồi ném xuống biển, ném cả xe chúng ta xuống. Hoặc là ném vào trong thùng vài cái lựu đạn, cho nổ chúng ta ở trong đó.

Dương Thần nghĩ ra hai cách, nói:

- Nếu như thế so với bắn chết mà nói, có hiệu quả hơn rất nhiều, không thể tìm ra tung tích.

Viên Dã và Đường Đường nghe xong run lên, Viên Dã lại vỗ đùi:

- Sớm biết thế này đã mang theo một ít vệ sỹ rồi, tôi cứ tưởng đi một chiếc xe bình thường như vậy sẽ không ai chú ý.

- Không! Chúng ta sẽ không chết dễ dàng vậy đâu! Bọn họ bắt chúng ta, chắc chắn là có mục đích khác, hơn nữa, không thấy chúng ta nhà anh Viên Dã sẽ đi tìm, bọn họ sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy đâu!

Đường Đường bình tĩnh nói.

Dương Thần hỏi:

- Nhà hai cô cậu rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù? Chỉ riêng Đường Đường, tôi đã chạm trán bọn bắt cóc hai lần, chẳng lẽ Viên gia cũng có?

Viên Dã lắc đầu, nhíu mày nói:

- Nếu muốn nói kẻ thù, thì cũng có không ít, Phương gia chỗ bác Phương và Viên gia ở Trung Hải này nhiều người hận chúng tôi đến tận xương tận tủy, thậm chí nhiều gia tộc ở các tỉnh khác đã từng có mâu thuẫn với chúng tôi, nhưng như vậy lộ liễu quá, tuyệt đối không có ai dám làm như thế, nếu làm thế thật thì tất nhiên là cá chết lưới rách, cho nên tôi cũng không giải thích nổi rốt cuộc là ai đã vội vàng dùng cách này để bắt cóc chúng ta.

- Làm người có tiền quả nhiên không phải dễ …

Dương Thần hiểu ra gật gật đầu.

Ba người nghiên cứu thảo luận một hồi, cuối cùng xe cũng dừng lại, cửa sắt đằng sau thùng đựng hàng cũng được mở ra, vài tên mang súng lỗ mãng chỉ huy khiến ba người Dương Thần phải bước ra cửa và xuống xe.

Ba người bị đem ra, tự nhiên cũng không làm hắn nghĩ nhiều, lần lượt bước xuống sau xe, lúc này mới phát hiện đây là bến tàu, bốn phía đều vắng vẻ.

Trung Hải là thành phố duyên hải, không tính được có bao nhiêu bến tàu nhỏ, những bến tàu như thế này đã không được nâng cấp, đa số đã bỏ không dùng tới, chẳng qua quy hoạch thống nhất của chính phủ vẫn chưa kịp thời đóng cửa những bến tàu này mà thôi.

- Đây là đâu?

Viên Dã hỏi Dương Thần.

- Tôi không biết, Tôi về nước còn chưa được một năm đâu!

Dương Thần nói.

Một gã đàn ông lấy súng dí sau lưng Viên Dã,

- Lảm nhảm cái gì? Đi mau!

Có bảy, tám gã mang theo súng đi sát hai bên, ba người chỉ có thể đi theo bọn họ đến kho bốc dỡ hàng, ở bờ biển, còn không ít thuyền nhỏ và ca nô đang còn bỏ neo, rõ ràng bọn họ chuẩn bị cũng rất chu đáo.

Cửa sắt kho hàng bị người từ trong đẩy ra, tất cả đều mang súng, đợi sau khi mọi người đi vào, cửa sắt đóng lại, cũng không phái người canh giữ bên ngoài, từ bên ngoài mà nhìn thì không thấy gì đặc biệt.

Trong kho hàng to như vậy, bởi vì lâu năm rồi không được tu sửa, nơi nơi đều tràn ngập mùi mốc meo, kim loại bị rỉ sét loang lổ, làm cho người ta có cảm giác toàn bộ dàn giáo có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Dương Thần phát hiện ra bọn bắt cóc trong kho hàng, ước chừng có hai mươi mấy người, hơn nữa tất cả đều trầm mặc không nói, như là những phần tử khủng bố, chăm chú đứng theo dõi cả bốn phía của kho hàng.

Ba người bị đưa tới kho hàng, tên cầm đầu nhặt lấy súng chỉ chỉ xuống ba chiếc ghế băng.

- Ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được lộn xộn! Bằng không ta sẽ bắn các ngươi!

Nói xong, ba người đàn ông xông lên, đem ba người Dương Thần ấn ngồi xuống ghế, cũng lấy ra ba cái còng tay, đem tay của ba người trói ra sau lưng ghế.

Dương Thần cũng không chống cự, hắn biết, những tên này chỉ là tay sai, kẻ chủ mưu lát nữa nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa bọn họ cũng không làm gì uy hiếp sinh mạng ba người, hắn cũng không vội vàng ra tay.

Không lâu sau, cửa sắt một lần nữa lại được mở ra, một gã mặc âu phục đi vào bên trong cánh cửa, phía sau còn có một tên lưng gù, vừa đi vừa ngoáy lỗ mũi.

Dương Thần nhìn kỹ, có chút bất ngờ, có thế nào cũng không thể ngờ lại là chủ tớ Hứa Trí Hoành và Mao Cầu!

Hôm đó, Hứa Trí Hoành và Tăng Tâm Lâm đều bị Lâm Nhược Khê tính kế gây sức ép mất cả chì lẫn chài, Tăng gia rời khỏi cuộc đấu đá ở Trung Hải, Tập đoàn khoa học kỹ thuật Đông Hoa của Hứa Trí Hoành tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, trong tương lai hoàn toàn không còn năng lực cạnh tranh cùng Ngọc Lôi.

Sau hôm đó, Hứa Trí Hoành có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều, không nghe được tin tức gì về gã nữa, không ngờ, vừa xuất hiện, đã nghĩ tới tiết mục bắt cóc giữa đường.

Hứa Trí Hoành và Mao Cầu vừa đi đến gần, rõ ràng cũng thấy ngạc nhiên, Viên Dã và Đường Đường cũng nằm trong dự tính của họ, nhưng Dương Thần không ngờ là cũng ngồi ở một góc, hắn không có trong dự liệu của bọn họ.

- Anh Dương, đã lâu không gặp!

Trong mắt Hứa Trí Hoành hiện lên nhiều thần sắc, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

- Thật không ngờ, anh Dương bị mời tới đây làm khách.

Dương Thần khẽ cười, cũng không nói gì.

Mao Cầu ha ha mừng rỡ nói:

- Ông chủ, tiểu tử này xem ra thế nào cũng nằm trong tay chúng ta, chúng ta chưa muốn động đến hắn, hắn đã bị chúng ta bắt rồi.

- Câm miệng!

Hứa Trí Hoành nhíu mày quát một câu, quay đầu ra phía Viên Dã và Đường Đường nói:

- Viên đại thiếu gia, thiên kim Phương gia, kẻ hèn mọn Hứa Trí Hoành, chắc hai người đều biết tôi là ai chứ?

Viên Dã trợn mắt nhìn:

- Hứa Trí Hoành! Hứa gia các ngươi cũng là đại gia tộc có uy tín ở Trung Hải, ngươi làm như vậy là muốn tuyên chiến với Viên gia và Phương gia sao?

- Không không không, Viên gia và Phương gia là đầu rồng trong nền kinh tế, con cá sấu lớn trong giới chính trị, Hứa Gia chúng ta bị kẹp ở bên trong, nào dám tuyên chiến với hai trưởng bối các vị.

Hứa Trí Hoành xua tay từ chối.

Tuy rằng Đường Đường chưa từng gặp Hứa Trí Hoành lần nào, nhưng cũng biết rõ ràng những đại gia tộc ở Trung Hải, nhìn thấy Hứa gia cực kỳ xa lạ này đột nhiên bắt cóc mình, to giọng nói:

- Hứa Trí Hoành, ngươi là kẻ nhát gan! Thương trường không thắng được, chính trị cũng không thể đi lên, liền nghĩ ra không quang minh chính đại này, âm mưu quỷ kế, Ba tôi sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Hứa Trí Hoành hồn nhiên không thèm để ý, cười lạnh nói:

- Đường Đường tiểu thư, cậu Viên Dã, dù nói với hai người điều này có vẻ vô ích, nhưng các người hình như chưa hiểu, nếu ta đã đích thân tới đây cho các ngươi nhìn thấy thì ta đây là rõ ràng, không tính toán đường lui nữa rồi.

- Ngươi có ý gì? Ngươi muốn giết bọn ta sao?

Viên Dã vội vàng hỏi, cơ thể theo phản xạ xích lại gần Đường Đường.

Đường Đường nhìn thấy Viên Dã hình như di chuyển, mắt hơi ướt.

Hứa Trí Hoành phất phất tay chỉ:

- Đừng nói khó nghe như vậy chứ, thực ra tôi không thích máu, đương nhiên, thuộc hạ của ta cõ lẽ rất thích, lần này mời được hai người các ngươi đến đây, chủ yếu là nhờ party sinh nhật của Viên Dã công tử, trưởng bối hai nhà đang ngồi cùng nhau, bọn ta không cần tách ra đi thông báo. Mặt khác, gần đây kinh tế đình trệ, chính sách lại không công bằng với bọn ta, cho nên bọn ta tính nhân cơ hội này nhờ cha mẹ các ngươi một chút, có hai ngươi ở đây, ta nghĩ người nhà các ngươi sẽ vui vẻ đàm phán cùng bọn ta!

Nói xong, Hứa Trí Hoành phái người đưa đến một bộ dáng cố quái, giống như là dùng điện thoại không dây lắp lại.

- Đến khi nối được điện thoại, cha mẹ các ngươi chắc chắn sẽ rất quan tâm đấy! Đến lúc đó, đừng chỉ lo khóc, phải nói vài câu!

Hứa Trí Hoành híp mắt, ánh mắt lạnh như băng.

Viên Dã và Đường Đường không phải là loại người ngu ngốc, đại khái hiểu rõ mục đích của Hứa Trí Hoành, nhìn Hứa Trí Hoành hung tợn trợn trừng mắt, cũng biết mắng gã cũng chỉ phí sức.

Trong lòng Dương Thần có rất nhiều nghi ngờ, nếu Hứa Trí Hoành đã đứng ra, nói rõ muốn trở mặt, khiêu chiến với Viên gia và Phương gia, nguyên nhân không đơn giản chỉ vì lợi ích, nghĩ đến một kế mà Lâm Nhược Khê đã từng làm, khoa học kỹ thuật Đông Hoa đích thị không còn được tốt, mới để cho Hứa Trí Hoành chó cùng rứt giậu, bí quá hóa liều.

Viên Dã chính là con trai độc nhất của Viên gia, Viên gia vì sự an toàn của Viên Dã, bị Hứa Trí Hoành ra tay sát hại là rất có thể, Đường Đường là người bị liên lụy nhiều nhất, đơn giản cha cô là Bí thư thành ủy, còn có quyền lực to hơn.

Nhưng, nếu chỉ là Hứa gia, tính tình của Hứa Trí Hoành cũng không đến nỗi quá nóng nảy như thế, dù sao chuyện hôm nay bị phát hiện, anh ta sẽ không có đường lui, ngày hôm nay không cần biết Viên Dã và Đường Đường có an toàn hay không, anh ta đều muốn đối mặt với hai đại gia tộc. Cho nên khẳng định là có người cùng thông đồng hợp tác, hơn nữa thực lực tuyệt đối không phải là tầm thường, vậy thì ai sẽ đến trước mặt người nhà Viên gia và Phương gia, tiến hành hành động này trước tiên đây?

Đúng lúc này, tiếng chuông chiếc điện thoại đặc biệt vang lên.

Đọc truyện chữ Full