DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 221: Chìm xuống vui vẻ

Hứa Trí Hoành vừa ra hiệu bằng mắt, Mao Cầu lập tức cười hì hì mở loa ngoài điện thoại, bên trong vọng ra tiếng nói của một người đàn ông hơi có vẻ kiềm chế.

Alo, Tiểu Dã phải không? Tiểu Dã,con thế nào rồi?

Nghe được giọng nói trong điện thoại, Viên Dã lập tức tỉnh táo, bởi vì giọng nói đó chính là bố của anh Viên Hòa Vĩ.

Bố, con rất tốt, không cần lo lắng, con vẫn bình thường.

Vậy là tốt rồi, Đường Đường cũng ở đó à?

Viên Hòa Vĩ quan tâm hỏi.

Bác Viên, con ở đây, bọn họ nhốt bọn con vào.

Đường Đường đang nói, Hứa Trí Hoành trừng mắt giận dữ.

Đầu dây bên kia thay đổi giọng nói, hô to:

Này, bố đây, con không phải sợ, bố nhất định cứu con ra!

Bố, bọn họ nhốt con ở một…Tít!tít tít…

Đường Đường đang muốn nói mấy câu về hình dáng bến tàu bị giam giữ, đã sớm chuẩn bị bàn tay to của Mao Cầu ở đó,trực tiếp bịt kín mồm Đường Đường, ngăn chặn ý nghĩ của Đường Đường, trực tiếp khiến cô nói không ra lời.

Đường Đường muốn há miệng cắn, nhưng bàn tay bẩn thỉu của Mao Cầu còn tỏa ra mùi tanh hôi, khiến cô chỉ có thể nín thở, càng không dám cắn.

Hì hì, tiểu cô nương, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung.

Mao Cầu nhếch miệng cười nói.

Khốn khiếp! Ngươi buông Đường Đường ra!

Phương Trung Bình ở đầu dây bên kia phẫn nộ nói:

Các người làm gì con gái tôi? Nếu như các người làm hại nó! Tôi tuyệt đối không tha cho các người.

Phương bí thư…Bớt giận, chúng tôi chỉ muốn ôn tồn đàm phán, sẽ không làm tổn thương tiểu thư.

Nghe được giọng nói đó thoáng chút tang thương, Dương Thần nhíu nhíu mày, Viên Dã và Đường Đường có thể không biết rằng, bởi vì bọn họ sẽ không tiếp xúc với loại người đó, nhưng Dương Thần lại ghi nhớ rất rõ—— Chủ nhân của giọng nói kia, rõ ràng là thủ lĩnh lưu manh của Đông Hưng, Chu Quang Niên!

Kể từ đó, tất cả đều nghĩ thông, ngoài ông trùm của tổ chức xã hội đen khổng lồ chiếm nửa diện tích Trung Hải, và Chủ tịch công ty của tập đoàn Đông Hưng chứa đầy tiền phi nghĩa - Chu Quang Niên. Khắp Trung Hải, quả thực cũng không có người nào khác dám cùng Hứa Trí Hoành nổi điên, cùng Viên gia, Phương gia đối địch.

Quân bài chưa lật của Chu Quang Niên ở những rắc rối khó gỡ trong thế lực xã hội đen của gã, tuyệt đối không phải có tiền, có sự ủng hộ của chính quyền địa phương là có thể lập tức thanh trừ, cho dù bọn họ biết rõ cùng Viên gia, Phương gia đối đầu, cũng có thể thông qua kềm chế khắp nơi, khiến hai nhà bọn họ sau khi trả giá, lựa chọn thỏa hiệp.

Bác Phương không cần nghe bọn ho! Bọn họ không dám làm gì bọn con!

Viên Dã lớn tiếng nói.

Hứa Trí Hoành cười lạnh nói:

Viên thiếu gia, anh quá ngây thơ rồi, nếu chúng tôi dám trói các người, đương nhiên dám làm chuyện khác, tôi khuyên các người vẫn là cố gắng cầu xin bố mẹ các người, khiến bọn họ đem tiền tài, quyền lực những vật ngoài thân xem nhẹ một chút, cùng chúng tôi hợp tác tốt, như vậy, các người có lẽ còn có thể sớm rời khỏi đây.

Hứa Trí Hoành! Không ngờ ngươi cùng lão thất phu Chu Quang Niên cấu kết làm chuyện xấu! Bộ mặt Hứa gia các người bị ngươi bôi nhọ rồi!

Phương Trung Bình gào to ở đầu dây bên kia.

Hứa Trí Hoành không không quan tâm nói:

Phương bí thư, bộ mặt Hứa gia là đen hay trắng, không phải các người nói là được, được làm vua thua làm giặc, Viên gia và Phương gia cũng không phải quá khứ chưa gặp thất bại. các người không cần nói với tôi những đạo lí này. Tôi khuyên các người vẫn là đừng nói nhiều nữa, con cái các người đều ở chỗ tôi, nếu như chúng tôi không hài long, bất cứ lúc nào cũng có thể buộc vào đá ném xuống biển cho cá ăn, thậm chí các người đến tro cốt cũng không tìm được. Tôi cũng không phải là hay nói giỡn, Chủ tịch Hội đồng quản trị Chu sẽ cùng các người nói chuyện, đề nghị các người cố gắng khoản đãi. Nói nhiều như vậy, còn lại, các người những ông chủ lớn, quan chức cao, tự mình nhìn đây làm đi.

Tiểu Dã, Đường Đường, các con yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu các con ra!

Phương Trung Bình hô xong một câu cuối cùng, điện thoại liền bị ngắt.

Mao Cầu lúc này mới buông tay bịt mồm Đường Đường ra, Đường Đường vội vàng hít lấy hít để mấy hơi, cô sắp bị chết ngạt rồi.

Ông chủ, Mao Cầu tôi đã nói rồi, làm việc đại sự thì phải như vậy, anh xem bớt lo nhiều như vậy, trói hai tiểu tử thối bọn họ lại, việc gì đều có thể dễ dàng đàm phán, đúng không?

Mao Cầu mừng rỡ cười ha ha.

Hứa Trí Hoành không để ý tới hắn, ánh mắt suy nghĩ nhìn Dương Thần, nói:

Dương tiên sinh, tôi đi tới bước này ngày hôm nay, cũng coi như là nhờ anh ban tặng.

Có liên quan gì tới tôi?

Dương Thần bĩu môi, khó hiểu hỏi.

Nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện, lúc đầu tôi sớm đã dùng quân cờ họ Lâm kia, biến Lâm Nhược Khê thành người phụ nữ của tôi, cũng sẽ không đến bây giờ như vậy, bị một đao máu lạnh của cô ta, giết được chỉ có thể bí quá hoá liều.

Hứa Trí Hoành nói rất bình thản, nhưng từng câu chữ hàm chứa oán giận, bất kỳ ai nghe thấy đều có thể nghe ra.

Viên Dã và Đường Đường đều không rõ những lời Hứa Trí Hoành nói với Dương Thần có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ đều cảm nhận được, Hứa Trí Hoành dường như rất có thái độ thù địch với Dương Thần, không hẹn mà đều cùng lo lắng cho Dương Thần đứng lên, dù sao hai bọn họ vẫn là có giá trị lợi dụng, có lẽ sẽ không nguy hiểm, nhưng Dương Thần không giống, theo bọn họ biết, Dương Thần cũng không có chỗ dựa vững chắc!

Hứa Trí Hoành thâm hiểm cười cười, dùng điện thoại lắp lại kia quay một dãy số.

Sau khi điện thoại kết nối, đổ chuông ba tiếng, bị nhắc lên.

Alo, Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê...

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dương Thần nhíu mày xuống.

Nhược Khê, tôi là Hứa Trí Hoành, tôi đặc biệt nói với cô một tiếng, chút nữa, chồng cô Dương tiên sinh, liền phải chết rồi, tuy nhiên cô không cần nhặt xác cho hắn, bởi vì thi thể của hắn, các người không tìm được.

Nói xong, Hứa Trí Hoành ấn rơi điện thoại, căn bản không cho Lâm Nhược Khê cơ hội nói chuyện.

Dương Thần có chút buồn bực nói:

Này, ngươi ít nhất cũng để cho tôi với vợ từ biệt một chút chứ, nhân tiện nói cho cô ấy mật khẩu tài khoản ngân hàng của tôi, tôi vẫn còn nhiều tiền cần để lại cho cô ấy.

Không cần, đợi hoàn thành hợp tác với Chủ tịch Hội đồng quản trị Chu lần này, Ngọc Lôi Quốc Tế, chính là mục tiêu kế tiếp tôi muốn có được.

Hứa Trí Hoành cười lạnh nói:

Xem ra cũng là trời định rồi, Dương tiên sinh, lúc tôi đã hạ quyết tâm phải làm một quả lớn, thời điểm đập nồi dìm thuyền, không nghĩ đến bắt cóc anh, nhưng anh lại để tôi bắt cóc rồi, nếu ông trời muốn tác thành cho tôi, để anh chết, vậy thì, tôi không khách sáo nữa.

Các người không được làm hại chú! Chú vô tội!!

Đường Đường vừa nghe Hứa Trí Hoành muốn giết Dương Thần, lập tức kêu to lên.

Giọng Viên Dã ồm ồm kêu lớn:

Dương Thần là bạn tốt nhất của tôi! Các người làm hại hắn, bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho các người! Họ nhất định sẽ truy cứu đến cùng!

Dương Thần hơi có chút cảm động, hai đứa trẻ này, thật là, nếu mình mà chết thật, bọn họ chắc sẽ rơi vài giọt nước mắt thôi.

Các người vẫn là lo cho tính mạng của các người trước đi.

Hứa Trí Hoành lãnh đạm nhìn bọn họ sau khi liếc mắt một cái, vẫy vẫy tay, hai tên đeo kính dâm lớn, giơ cú đấm đi đến phía trước.

Hứa Trí Hoành tàn nhẫn cười.

Còng hết toàn bộ tay chân của hắn, trói vào cục chì, lái thuyền chạy đến chỗ xa một chút, hãy vứt xuống.

Vâng!

Hai tên thuộc hạ giống máy móc trả lời một tiếng, lấy ra hai cái còng tay, sau khi còng hết tay chân Dương Thần lại, lại trên tay của Dương Thần c̣ng thêm một bộ.

Kể từ đó, hai chân hai tay của Dương Thần, tất cả đều bị giam cầm gắt gao.

Dương tiên sinh, hi vọng chuyến du lịch hải dương của anh, chìm xuống vui vẻ.

Hứa Trí Hoành ánh mắt lạnh như băng nói.

Không thể châm chước một chút sao, tôi thừa nhận trước kia đã từng ăn uống hết không ít tiền của anh, còn chiếm trước người phụ nữ anh thích, anh cũng rất đáng thương, bị tôi nói ngây người không nói được câu gì, nhưng tục ngữ nói đúng, tội không đáng chết.

Dương Thần cười hì hì nói.

Lôi ra ngoài!

Hứa Trí Hoành giống như bị giẫm lên cái đuôi, phẫn nộ nói.

Hai tên thuộc hạ lập tức nhấc hai đầu Dương Thần lên, trực tiếp nâng giống như một cái hòm, bước nhanh ra ngoài.

Đường Đường và Viên Dã hô to, Đường Đường lại chảy nước mắt, cũng không thể ngăn cản.

Mao Cầu vỗ vỗ miệng.

Kỳ thực tên tiểu tử kia đánh nhau cũng giỏi, nếu không vì hôm nay bận, trước khi đánh chết phải cùng hắn đánh tay đôi.

Hứa Trí Hoành hừ giọng nói:

Nếu như anh muốn đánh, tôi có thể tiễn anh đi ra biển tiếp hắn, chết biến thành quỷ rồi cũng có thể đánh.

Ơ, không không, ông chủ, cái này không thể đùa được, tôi vẫn nên đi cùng ông chủ, kiếm tiền, chơi gái, thích thú biết bao.

Mao Cầu cự tuyệt đề nghị của Hứa Trí Hoành.

Nhìn Dương Thần bị đưa đi, sẽ bị dìm xuống đáy biển, Hứa Trí Hoành cảm thấy tinh thần sảng khoái, tâm trạng tốt lên nhiều, cười khẩy nói:

Đi thôi, chúng ta quay về, mang thông tin tốt cho Chủ tịch Chu.

Đi được vài bước, Hứa Trí Hoành quay đầu lại, nói với tên cằm cao kia trong đám thuộc hạ dưới chướng:

Tạm thời ở đây, nếu có chuyện gì, tôi sẽ điện thoại cho anh, nếu có động tĩnh gì thì lập tức quăng xuống biển!

Vâng!

Viên Dã và Đường Đường đang cố nghe ngóng, lúc này bọn họ chỉ có thể nhìn theo phương hướng mà Dương Thần bị khiêng đi, đặc biệt là Đường Đường, trong mắt có rất nhiều suy nghĩ phức tạp, giống như hóa đá, không hề động đậy.

Đọc truyện chữ Full