DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 370

CHƯƠNG 370: THUỐC GIẢI CỦA NGƯƠI LÀ TA
Trong lúc bọn Ôn Yến đang vùng vẫy giữa lằn ranh của cái chết, Vạn Lương vốn cho rằng bản thân sắp rơi vào nước sôi lửa bỏng lại nhìn thấy một nam nhân quen thuộc.
Gương mặt như ngọc, dáng vẻ ôn hòa khiến trong lòng Vạn Lương nháy mắt từ lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Chỉ là sau khi ngạc nhiên vui mừng qua đi, nàng bỗng phát lực đánh về phía nam nhân kia, nam nhân kia nhanh chóng né được, y nắm chặt tay Vạn Lương, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn chết đến vậy sao?”
“Nếu ngươi để ta chết rồi thì ngươi giải thích thế nào với môn chủ của chúng ta? Hay mới đó mà ngươi đã cắt đứt tình cảm không còn thích môn chủ của chúng ta nữa rồi?” Vạn Lương bị tóm chặt tay, vừa giãy dụa vừa chất vấn.
Cửu Vương nghe xong, mỉm cười nhìn Vạn Lương, khẽ nói: “Hóa ra là ngươi.”
Lúc này Vạn Lương mới nhớ ra bản thân đang dịch dung, trước đó Cửu Vương không hề nhận ra nàng.
Cũng đúng, phải có sức tưởng tượng phong phú đến chừng nào mới cho rằng một tổ trưởng tổ mật thám của Phi Long Môn có liên quan đến một nữ tử phong phong tình vạn chủng được huấn luyện đặc biệt chứ?
“Phi Long Môn của các ngươi đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.” Cửu Vương nhìn nữ nhân hoàn toàn khác lạ với Vạn Lương trước đây, không khỏi cảm thán.
“Trái lại Tống gia các ngươi hầu như đều là sinh ra kẻ ngốc, ví dụ như Tống Vân Lễ, ví dụ như ngươi.”
“Cô nương nói chuyện nên chừa chút khẩu đức nếu không thật sự sẽ chết đấy.” Cửu Vương rất bất đắc dĩ với Vạn Lương không biết giữ mồm giữ miệng. Y vừa thấp giọng khuyên bảo Vạn Lương, vừa buông bàn tay đang giữ chặt nàng ra.
Cửu Vương không ngờ, y vừa buông tay ra, Vạn Lương vẫn lại ra tay với y, bởi vì không kịp tránh nên y bị đánh trúng bụng dưới.
Y đau đến mặt mày nhăn nhó, nhìn Vạn Lương nói: “Ngươi…”
“Lần trước ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, nên vừa nhìn thấy ngươi là ta đã muốn đánh. Vốn dĩ ta muốn đánh vào mặt ngươi nhưng nể ngươi có khuôn mặt đẹp, ta đành để cái bụng ngươi chịu thay vậy.” Vạn Lương nói giọng vừa thản nhiên lại vừa chân thành, Cửu Vương vô cùng bất dắc dĩ bởi vì nữ nhân trước mặt này từ trước tới giờ đều không làm theo lẽ thường.
Cửu Vương vẫn luôn cho rằng người của Phi Long Môn hẳn rất hào hiệp, hào phóng, yêu ghét rõ ràng giống với môn chủ Ôn Yến của bọn họ.
“Cô nương suy nghĩ kỹ lại xem, ta đã làm hỏng chuyện tốt gì của cô? Rõ ràng là ta đã cứu cô nương, ơn cứu mạng này không báo đáp thì thôi, vậy mà còn lấy oán trả ơn, cô …”
“Ông còn không biết xấu hổ mà nói ông cứu ta à? Nếu không phải vì ông thì ta đâu có phải nán lại vách núi kia ba ngày, nếu không phải vì ông thì ta…” Vạn Lương vừa nghĩ tới lúc đó bản thân giãy dụa, bị giày vò dưới vách núi kia như thế nào thì trong lòng nàng lại giận không chỗ phát tiết, ước gì có thể bước tới đánh Cửu Vương một trận.
“Nếu không phải ban đầu ta cứu cô thì bây giờ gương mặt nhỏ này của cô đã là của Khanh Nhi rồi, cô cho rằng cô vẫn còn sống đàng hoàng như thế này sao?” Lúc đó nếu không phải tình thế khẩn cấp, thì làm gì y phải bỏ qua mối nguy bị lộ diện để cứu nàng chứ, người phụ nữ này đúng là…
“Lúc đó ta đã nói với ông rồi, ta có dự định của bản thân, ta muốn để Tống Vân Lễ phải hối hận vì đã bắt ta đến đó, nhưng còn ông thì sao? Ông chẳng chịu tin ta đã đẩy ta xuống vách núi, ông đã phá hỏng tất cả kế hoạch của ta.” Vạn Lương giận dữ, giải thích với Cửu Vương.
Cửu Vương nhìn Vạn Lương, y bỗng nhiên nhớ tới lời nàng nói ngày đó. Nàng rất tự tin nói bản thân có thể tự rời khỏi nơi này.
Lẽ nào…
“Sở dĩ lúc này Tống Vân Lễ còn có thể nhảy nhót vui vẻ như vậy, không thể không nhắc tới công lao của ông. Vì vậy ta đã nói cho môn chủ biết, nói rằng ông cấu kết làm chuyện xấu, cùng một giuộc với Tống Vân Lễ từ lâu rồi. Môn chủ của chúng ta rất tức giận, bảo ta gặp được ông thì giết không tha.” Vạn Lương nói nhăng nói cuội một cách rất nghiêm túc.
Vạn Lương biết Cửu Vương vẫn còn thích môn chủ của bọn họ, nếu không thì lúc đó y cũng sẽ không cứu nàng nên bây giờ đối với y mà nói, nàng có công kích y nhiều hơn nữa cũng không có lực sát thương bằng sự thất vọng của Ôn Yến đối với y.
“Nói linh tinh, Ôn Yến là người như thế nào, ta còn hiểu rõ hơn cô.” Cửu Vương nói giọng khẳng định, tuy lúc nói ra những lời này, tim y khẽ nhói lên nhưng chỉ là trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, y tin rằng Ôn Yến sẽ không nói ra những lời ác độc như thế.
Sự trừng phạt lớn nhất mà Ôn Yến đối với y chỉ là xem y như người qua đường, người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.
“Xem ra ta thật sự nói đúng. Ông thích môn chủ của chúng ta, ngay cả tâm tư của môn chủ cũng đoán được.” Vạn Lương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cửu Vương, trong lòng không khỏi than thở. Ai cũng nói y thông minh xảo quyệt như hồ ly, bây giờ nhìn lại quả thực không sai.
“Nàng ấy nói thế nào về chuyện của ta?” Thấy Vạn Lương không nói lời nào, Cửu Vương càng chắc chắc suy đoán của mình. Y càng muốn biết sau khi Ôn Yến biết y ở đỉnh Lang Phong thì sẽ có phản ứng thế nào?
“Nàng ấy còn có thể nói gì? Môn chủ rất vui vẻ nói quả nhiên là tai họa lưu lại ngàn năm, ông vẫn còn sống.” Lần này ngược lại Vạn Lương không nói dối, đúng là Ôn Yến nói câu này sau khi Vạn Lương báo lại chuyện của Cửu Vương. Nghe xong, Cửu Vương lại mỉm cười.
Nàng ấy biết y còn sống, nàng vui vẻ, vậy là được rồi.
“Cửu Vương điện hạ, xin chú ý điểm quan trọng trong lời nói của ta, tai họa đấy. Môn chủ của chúng ta nói ông là tai họa đấy.” Vạn Lương thấy vẻ mặt sung sướng của Cửu Vương thì tâm trạng rất không thỏai mái. Nàng trịnh trọng nhắc nhở nhưng Cửu Vương chỉ mỉm cười: “Cô có điều không biết, môn chủ các cô thích gọi ta là tai họa.”
Giống như năm đó cô chữa bệnh cho y. Y hỏi cô bản thân y có thể kiên trì bao lâu nữa, cô đã nói: tai họa lưu lại ngàn năm, ngươi sẽ không chết được đâu.
Giống như năm đó lúc cô ở bên cạnh y, mỗi lần y lo lắng cho sức khỏe của bản thân, cô luôn lấy cái cớ vụng về này để nói cho y biết, y có thể sống tiếp.
Năm đó lý tưởng lớn nhất của y là có thể sống sót, nhưng bây giờ khi rốt cuộc y đã sống rồi thì y lại có thêm mấy phần hy vọng xa vời, hy vọng có thể gặp lại cô, hy vọng có thể nâng cốc nói chuyện vui vẻ với cô, hy vọng nhìn thấy cô được hạnh phúc.
“Ông là kẻ bị chứng cuồng ngược à, nói ông là tai họa mà còn vui vẻ như vậy.” Vạn Lương không hiểu được logic của nam nhân trước mặt, nhất là bộ dáng vui vẻ của y lúc này.
“Không liên quan tới cô, nếu cô là người của nàng ấy thì ta sẽ bảo vệ cô, yên tâm đi.” Tuy y không thích kiểu cách nói chuyện của Vạn Lương nhưng chuyện bây giờ y có thể làm được cho Ôn Yến hình như cũng chỉ có thể bảo vệ cô.
“Tự ta có thể bảo vệ cho mình, không cần ông lo chuyện bao đồng.” Vạn Lương nói xong thì sắc mặt bỗng thay đổi.
Cơn nóng trong cơ thể nàng từ từ dâng lên, giống như cơn sóng vỗ vào lý trí, chỉ chốc lát nàng đã cảm thấy cả người không ngừng khô nóng.
Cửu Vương nhìn vẻ mặt khác thường của Vạn Lương, trong con ngươi xẹt lên tia sắc bén, y nói với Vạn Lương: “Biết bọn họ đưa cô tới chỗ ta làm gì không?”
“Ừm, mê hoặc ông.” Giọng của Vạn Lương lộ ra mấy phần mềm mại, dáng vẻ của nàng lúc nhìn Cửu Vương cũng có mấy phần say đắm triền miên, hoàn toàn không phải là ánh mắt tò mò lại tràn ngập căm thù trước đó.
“Cô đã trúng độc, nếu như ta đoán không sai, thuốc giải của cô chính là ta.” Cửu Vương nói rất nghiêm túc. Y không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng cái chủ ý tặng nữ tử đã qua huấn luyện cho những người có ích là y đề xuất với Tống Vân Lễ. Y vẫn còn nhớ lúc đó khi y đề nghị với Tống Vân Lễ cứ để nam nhân làm thuốc giải của nữ nhân, như vậy, không sợ nữ nhân nhằng nhẵng theo nam nhân nữa.
Nhưng cho dù có thế nào thì Cửu Vương cũng không ngờ y lại tự lấy đá đập chân mình. Đương nhiên y càng không ngờ, chiêu trò mà y đề xuất với Tống Vân Lễ nhằm lung lạc lòng người lúc đó giờ lại sử dụng trên người y.

Đọc truyện chữ Full