DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tung Hoành Cổ Đại
Chương 371

CHƯƠNG 371: BẤT ĐỒNG Y KIẾN
“Cửu Vương, ông thích môn chủ của chúng ta, ông phải giữ mình trong sạch vì môn chủ của chúng ta đấy.” Vạn Lương nghe xong lời Cửu Vương nói, trong nháy mắt nàng nhớ tới những gì Ôn Yến nói, loại thuốc kéo dài thời gian phát tác của Thập Nhật Loạn có thể có trên người tên kia nhưng không ngờ là thuốc giải lại được dùng bằng cách này.
“Môn chủ của các cô cũng đã sinh hai đứa bé cho cháu trai của ta rồi, cô cảm thấy ta phải giữ mình trong sạch vì nàng sao? Hay là cô cảm thấy ta thích dùng chung nữ nhân với cháu ta?” Cửu Vương thấy lúc này rồi mà Vạn Lương vẫn nói linh tinh, không kìm được nhắc nhở.
Quả thật y từng thích Ôn Yến, chỉ là sự yêu thích này đã thay đổi sau khi Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ ở bên nhau.
Y vẫn thích cô, nhưng bây giờ y đã chon tình cảm đó xuống tận đáy lòng, từ từ biến nó thành tình thân. Ôn Yến đã từng xuất hiện trong lúc bản thân y tuyệt vọng nhất, cô đã từng cố gắng giải độc, kéo dài tính mạng cho y. Y mãi mãi không quên sự tốt đẹp mà Ôn Yến đã dành cho mình, mãi mãi sẽ không trở thành kẻ thù của Ôn Yến.
“Vạn Lương, lựa chọn thế nào là do cô quyết định. Đối với ta mà nói cô chỉ là một nữ nhân. Hôm nay cô không thành công, qua vài ngày sau chắc chắn sẽ có nữ nhân khác được đưa đến, nhưng mà ta lại là thuốc giải của cô. Nếu cô muốn sống tiếp chắc chắn phải xảy ra chút gì đó với ta, ta không muốn để cô chết, nhưng mà loại chuyện này…” Cửu Vương nói vẻ hờ hững.
Cửu Vương hiểu, tóm lại y vẫn luôn khiến Tống Vân Lễ không yên tâm. Hắn vẫn cho là y thích Ôn Yến, vì thế mới nhét nữ nhân phong tình vạn chủng cho y, để y ăn quen nhớ mùi, từ đó yêu nữ nhân khác, cắt đứt ràng buộc tình cảm với Ôn Yến.
Tống Vân Lễ đã xem thường tình cảm y dành cho Ôn Yến, cũng xem thường y rồi. Sao y có thể dễ dàng thích nữ tử khác được chứ?
Giờ phút này toàn thân Vạn Lương khô nóng. Nàng nhìn Cửu Vương sau đó ném ra ánh mắt quyến rũ, sợi dây ly trí cuối cùng tận đáy lòng đang kêu gào hết lần này đến lần khác.
Nàng hiểu rõ lời của Cửu Vương, nàng cũng biết nếu bản thân muốn sống tiếp thì không thể chạy thoát được chuyện này.
“Ta bằng lòng làm chuyện khiến Tống Vân Lễ tiền mất tật mang, huống chi ai cũng thấy Cửu Vương gia dáng vẻ hiên ngang, mặt mày như ngọc, nếu được ngủ với Cửu Vương sau này Vạn Lương có nói ra cũng rất hãnh diện.” Vạn Lương gắng gượng tia lý trí cuối cùng, trêu chọc Cửu Vương.
“Vạn Lương, đằng sau cung điện này là tẩm điện của ta, bên trái cung điện có suối nước nóng có thể hóa giải được sự khó chịu trong người cô, lựa chọn thế nào là do cô.” Cửu Vương vừa nói vừa đi về phía tẩm điện của y, y biết rõ, bản thân còn ở đây thì chính là thuốc độc đối với Vạn Lương. Từ trước tới nay Tống Vân Lễ luôn dùng thuốc rất mạnh, bá đạo giống như cách làm người của ông ta.
“Cửu Vương, Vạn Lương ta tốt xấu gì cũng được xem là mỹ nhân, đã nhào vào lòng ông rồi mà ông cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, chả trách môn chủ của chúng ta không thích ông, ông đúng là một khúc gỗ.” Trong lòng Vạn Lương đã quyết định, sao nàng có thể cho phép Cửu Vương rời đi như vậy chứ? Nàng bước tới ôm lấy cánh tay của Cửu Vương, cơ thể nóng rực dựa lên người Cửu Vương, khiến y cảm thấy như có dòng điện chạy qua.
“Vạn Lương, đây chính là sự lựa chọn của cô, bản vương…” Cửu Vương ôm ngang Vạn Lương đang nóng hừng hực kia đi vào tẩm điện.
“Cửu Vương điện hạ, ngài trở thành nam nhân của Vạn Lương ta, sau này nhìn thấy môn chủ của chúng ta cũng phải hành lễ gọi một tiếng môn chủ đấy.”
“Cửu Vương điện hạ, không phải ngài chưa từng đụng đến nữ nhân đấy chứ, ngay cả quần áo của nữ nhân cũng không biết cởi, thực là…”
“Cửu Vương điện hạ, tay chân ngài vụng về như vậy, môn chủ của chúng ta có biết không?”
“Cửu Vương điện hạ, ngài…”
“Vạn Lương, câm miệng.”
“Tại sao ta phải câm miệng, ta còn muốn nói chuyện với ngài nữa mà. Nếu trước đây ngài chưa từng ngủ với nữ nhân nào, vậy ta sẽ chịu trách nhiệm với ngài, ta…”
“Cửu…” Rốt cuộc giọng nói của Vạn Lương cũng đã bị nuốt hết, không bao lâu, trong tẩm điện đã truyền đến tiếng rên nhỏ vụn của nữ tử cùng với tiếng thở dốc của nam nhân, đương nhiên còn cả những lời nghe mà xấu hổ Vạn Lương thỉnh thoảng thốt ra…
Giờ phút này hai người đang nồng cháy kia cũng không ngờ, người phụ nữ mà ngay cả trong lúc lên giường họ vẫn còn nhắc tới đang phải vật lộn giữa lằn ranh sống chết.
Thế lửa tràn tới với tốc độ không khống chế được, đến tận lúc này Ôn Yến mới biết thì ra đây mới là sát chiêu của Tống Vân Lễ.
Trên đỉnh núi cách đó không xa truyền đến tiếng gào khóc thê thảm của nam tử áo đen bị lửa bén đến.
“Môn chủ, chắc là gã có manh mối gì đó, thuộc hạ qua đó lôi gã đến đây.” Thiên Sơn nghe được tiếng la của nam tử mặc áo đen, vừa nói vừa chuẩn bị chạy lên đỉnh núi, nhưng Ôn Yến đã kéo tay Thiên Sơn lại, khẽ nói: “Đừng mạo hiểm.”
Bởi vì nơi nam tử mặc áo đen đứng giờ phút này đang bị lửa bao vây, cho dù Thiên Sơn có dựa vào võ công xông vào cũng sẽ chỉ chôn thây trong biển lửa mà thôi.
“Môn chủ, chúng ta…” Thiên Sơn tuyệt vọng nhìn Ôn Yến, rốt cục vẫn nói một câu: “Như vậy cũng tốt, không cần phải nhìn Lãnh Ninh chịu dày vò nữa.”
“Thiên Sơn, chúng ta sẽ ra khỏi đây.” Ôn Yến nhẹ giọng an ủi nàng ấy, chỉ là giọng điệu cũng không còn chắc chắn như trước nữa.
Trong đầu cô lướt qua hình bóng của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng ngập tràn ấm áp, như vậy cũng tốt, cô không còn nữa, chàng sẽ bớt đi rất nhiều kiêng kỵ, cuối cùng cũng sẽ thoát được bị người khác nắm nhược điểm, cuối cùng…
Nhưng mà khi Ôn Yến nghĩ tới đời này không còn cơ hội gặp lại chàng nữa thì đáy lòng xót xa.
Có lẽ đây chính là số mạng, cô không nên cưỡng cầu ở lại bên cạnh chàng .
Chỉ đáng thương cho hai đứa bé còn nhỏ đã sắp mất mẹ.
Ôn Yến nghĩ đến hai đứa bé sinh đôi, trong lòng ngập tràn đau đớn, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt như lóe lên tia sáng, cô quay đầu nhìn Thiên Sơn nói: “Chúng ta thật sự được cứu rồi.”
Thiên Sơn gần như không thể tin vào tai mình, lúc này thế lửa sắp tràn tới chân họ rồi, bọn họ còn cũng không thoát được biển lửa thì được cứu bằng cách nào chứ?
“Môn chủ đừng an ủi thuộc hạ, được chết chung với môn chủ, Thiên Sơn chết không hối tiếc.” Giọng nói chứa đầy vẻ quyết tuyệt. Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, nhẹ giọng nói ra ba chữ: “Cặp sinh đôi.”
Thiên Sơn cũng sửng sốt nhưng trong mắt lại là sự kích động.
Thiên Sơn cũng biết được năng lực của hai đứa bé kia, chỉ là bây giờ…
“Môn chủ, lửa lớn như vậy, hai đứa bé cũng không có cách nào đâu. Hơn nữa tuy bọn chúng có thể trèo đèo lội suối, nhưng không thể dời núi…”
Sau khi vui mừng qua đi vẫn là thất vọng như cũ, tuy cặp sinh đôi có năng lực khác thường nhưng trong thời gian ngắn bảo chúng dời núi, dập lửa thì chẳng khác gì chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm.
“Chắc chắn chúng sẽ có cách.” Ôn Yến cũng không rõ rốt cuộc năng lực của hai đứa bé mạnh cỡ nào, cô chỉ xác định có chúng, đến giờ phút sống còn, bọn họ cũng không được tuyệt vọng.
Chuyện mà Ôn Yến và Thiên Sơn đều không nghĩ tới là hai đứa bé mà bọn họ đặt nhiều kỳ vọng vừa mới ngủ dậy không lâu. Vừa ra khỏi kinh thành, chúng đã đi không ngừng nghỉ, mãi mới được ngủ một giấc ngon nên ngủ một mạch, đến lúc tỉnh dậy thì phát hiện bên trong núi cháy lớn, cửa động mà mẹ chúng vừa vào trước đó đã bị bịt kín.
“Phải dập lửa trước đã, sau đó chúng ta sẽ mở núi.” Sau khi tìm hiểu tình hình xong, Kinh Mặc bình tĩnh dặn dò Trọng Lâu.
“Phải mở núi trước. Mẹ đã nói không thể để cho người khác biết được năng lực đặc biệt của chúng ta. Chúng ta chỉ có thể thừa lúc hỗn loạn mở núi đi vào, bọn họ mới không hoài nghi do hai chúng ta làm.” Trọng Lâu trước giờ vẫn rất nghe lời nhưng lần này lại không phối hợp, cậu bé dứt khoát bác bỏ đề nghị của Kinh Mặc.

Đọc truyện chữ Full